Căn Cứ Số 7

Chương 366: Không dám mở lời

Người dân thành phố Cương Khung nghe thấy nghe lời phát biểu của Thẩm Thiên Trọng đều trầm mặc, đối với cuộc chiến bại và sự cố chết người của học viện siêu phàm, bọn họ cũng cảm thấy rất khó chịu.

Trận chiến thất bại đáng xấu hổ này quả thật không phải kết quả mà họ muốn thấy.

Theo như lời nói của Thẩm Thiên Trọng, học viện siêu phàm không phải ngôi trường bình thường, mục tiêu của học viện siêu phàm từ khi bắt đầu thành lập chính là bồi dưỡng những người dũng cảm, thảm họa ở giai đoạn vừa mới bắt đầu, học viện siêu phàm gánh vác trách nhiệm vô cùng quan trọng, trực tiếp tham gia vào các cuộc chiến.

Nhưng theo xoay chuyển của thời gian, độ an toàn của thành phố càng ngày càng cao, học viện siêu phàm dường như hơi bị biến chất.

An nhàn sinh ra mục nát, học viên bắt đầu hưởng lạc, những điều này chắc chắn đều là sự thật.

Học viện siêu phàm thật sự cần quân sự hóa quản lý sao?

Có một sự tĩnh lặng ở phái học viện.

Học viện siêu phàm một khi thực hiện kiểm soát và chỉnh đốn của quân sự, vậy thì, nền tảng của học viện sẽ bị lung lay.

Những vụ tham nhũng và cuộc chiến bại này, đích thực đã cho đối phương một lý do chính đáng, nếu như ý dân cũng như vậy thì người bên kia liền có thể theo ý dân mà tiến hành cải cách.

Đây là một âm mưu.

Màn hình chuyển sang căn cứ của học viện siêu phàm, có phóng viên tiến lên phía trước, nhưng người phụ trách của học viện siêu phàm có ý né tránh.

Lúc này, biết nói gì đây, nói như thế nào?

Bước lên trên thì cần phải có sự dũng cảm và cũng phải gánh vác trách nhiệm.

Lúc này, một hình bóng tiến lên trước.

Là Lâm Thanh Trạch, lần này ông ta dẫn dắt học sinh của học viện Nặc Á tiến lên.

Khương Trạch đã chết, là học viên ưu tú học viện Nặc Á của ông.

-Đối với cuộc chiến đấu lần này, Lâm viện trưởng có muốn nói gì không?

Phóng viên nhà nước hỏi.

Lâm Thanh Trạch lúc này như trở thành con người khác, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mặt lãnh đạm.

Khoảng thời gian gần đây, học viện Nặc Á vẫn luôn là tâm điểm của cơn bão.

Hướng vào Hứa Mạt, hướng vào Lão viện trưởng.

Lão viện trưởng nghỉ hưu, Hứa Mạt thôi học.

Phía trên phái người vào học viện Nặc Á, là muốn đoạt quyền và khống chế học viện Nặc Á.

Tất cả những điều này đều có thể chịu đựng.

Hiện giờ, bọn họ bắt đầu giết người trắng trợn, giết chết học viên học viện Nặc Á của ông ta.

-Khương Trạch, là học viên rất ưu tú của học viện Nặc Á chúng tôi, cái chết của cậu ấy là trách nhiệm của tôi, là do tôi đưa cậu ấy đến tham gia chiến đấu,

Lâm Thanh Trạch nói, từng ánh mắt đều đang nhìn ông.

Vị viện trưởng điều hành học viện Nặc Á này, dường như bị chọc giận.

-Tôi không ngờ rằng, với tư cách là thủ lĩnh của quân khu phía Nam, tư lệnh phía Nam Thẩm Thiên Trọng lại bỉ ổi như vậy.

Lâm Thanh Trạch tiếp tục nói, trong chớp mắt xung quanh bỗng nhiên yên lặng.

Thành phố Cương Khung, cũng rơi vào yên lặng.

Đối diện, Thẩm Thiên Trọng nheo mắt lại.

Lâm Thanh Trạch, muốn làm gì đây?

-Học viện mục nát đúng là sự thật, tôi thừa nhận có chỗ không làm tròn bổn phận nhưng còn quân khu phía Nam thì sao?

Lâm Thanh Trạch vẻ mặt lạnh lùng nói:

-Kinh phí như nhau, thời gian thành lập ngắn nhất, những trang bị tuyệt vời của quân khu phương Nam, số tiền này là từ đâu ra?

-Chuyện này tạm thời chưa truy xét, càng vô liêm sỉ hơn là, trách nhiệm của quân khu là bảo vệ, việc của học viện, từ khi nào lại đến lượt quân khu quản lý? Thẩm Thiên Trọng nhúng tay vào vụ án tham nhũng, đừng mượn cớ, ông muốn như thế nào?

-An nhàn, hưởng thụ?

Lâm Thanh Trạch phẫn nộ nói:

-Người của quân khu phía Nam cũng muốn an nhàn hưởng lạc sao, vậy sao lúc đầu không lựa chọn gia nhập vào học viện, chỉ cần đạt được yêu cầu, học viện luôn chào đón mọi người, vì sao mọi người lại tham gia vào quân đội, nếu đã lựa chọn tòng quân, các bạn có còn nhớ ước nguyện ban đầu của mình là gì không, có phải các bạn đã quên đi sứ mệnh cao cả của mình rồi không?

-Các bạn là quân nhân, nếu như muốn an nhàn, thì hãy xuất ngũ đi!

Ánh mắt Lâm Thanh Trạch lạnh băng, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

-Học viện có ý nghĩa tồn tại của học viện, bao dung, là nơi đào tạo nhân tài cho thành phố, không phải tất cả bọn họ đều có thể làm thỏa mãn sự mong đợi của người dân, nhưng nếu thật sự có một ngày nguy hiểm xuất hiện, tôi tin rằng đại đa số học viên đã tốt nghiệp học viện siêu phàm đều sẽ đứng lên chiến đấu. Quân đội cũng vậy cũng có ý nghĩa tồn tại của quân đội, bọn họ bảo vệ mặt trận tiền tuyến, bọn họ đều là những người dũng cảm thật sự, là người hùng thầm lặng. Hai bên đều có những cống hiến của chính mình ở vị trí khác nhau, lấy quân đội yêu cầu học viện là có ý gì?

-Thẩm Thiên Trọng, ông dấy lên mối thù hận giữa phái học viện và quân khu phía Nam, nói với quân nhân là học sinh của học viện đang hưởng lạc, Thẩm Thiên Trọng, ông huấn luyện binh lính của ông như vậy sao? Ông muốn huấn luyện bọn họ thành anh hùng bảo vệ thành phố hay là trở thành vũ khí để đấu tranh? Là binh lính của thành phố Cương Khung hay là binh lính của một mình Thẩm Thiên Trọng ông?

Thành phố Cương Khung hoàn toàn tĩnh lặng, rất nhiều người xem sự chỉ trích phẫn nộ của Lâm Thanh Trạch, như là lời nói từ tận đáy lòng.

Hình như cũng có lý.

Cuối cùng ai đúng, ai sai?

Người dân có chút nhìn không rõ.

Người của phái học viện cũng đều đang xem bài phát biểu của Lâm Thanh Trạch

Vị viện trưởng điều hành của học viện Nặc Á này đã lật người tình thế rồi.

Cũng tốt, tuy rằng Thẩm Thiên Trọng dám để cho binh lính của ông ta giết người, vậy thì vén màn đi.

Màn hình lại chuyển về khu vực đóng quân của quân khu, Thẩm Thiên Trọng đứng ở kia trầm mặc nhìn mọi thứ, mặt không chút biểu cảm.

Phóng viên đi lên phía trước, nhưng không dám mở lời, chỉ đưa micro về phía ông ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận