Căn Cứ Số 7

Chương 359: Trước khi chiến đấu

Máy truyền tin rung lên, là người ngoài hành tinh.

Hứa Mạt bắt máy.

-Cậu làm sao mà đánh thắng được?

Người ngoài hành tinh hỏi.

-Thì cứ đánh thắng thôi.

Hứa Mạt trả lời.

-Có thấy được gương mặt thực sự không, có phải nữ ma đầu rất xấu không?

Người ngoài hành tinh lại hỏi.

Hứa Mạt nghĩ đến khuôn mặt kia, nếu nữ ma đầu mà xấu thì làm gì có mỹ nữ trên đời.

Mặc dù hắn chưa nhìn thấy rõ ràng nhưng nhìn hình dáng kia chắc chắn là vô cùng xinh đẹp.

-Ừ, xấu lắm.

Hứa Mạt đáp lại, nghĩ thầm không phải người có sức mạnh đồng tiền sao?

-A!Tôi biết ngay mà.

Người ngoài hành tinh nói:

-Chuyện lần trước nói với cậu nhớ suy nghĩ kỹ thêm một chút, có thể cho cậu lĩnh lương. Dù cậu không thiếu tiền nhưng dùng để nâng cấp trang bị và kỹ thuật chiến đấu cũng được.

Nói xong, người ngoài hành tinh dập máy truyền tin.

Hứa Mạt sững sờ.

Ai bảo hắn không thiếu tiền đấy??



Lúc sáng sớm, người dân thành phố Cương Khung liền dậy thật sớm, mở ti vi lên.

Tin tức ngập tràn khắp nơi đều đang nói về cùng một sự kiện.

Tám đại học viện Siêu Phàm hôm nay sẽ tiến hành thực chiến đọ sức với quân đội phía nam tại khu phế tích.

Toàn bộ truyền thông thành phố Cương Khung đều đang chăm chú.

Không chỉ có truyền thông, dân chũng cũng như thế.

Ròng rã một tháng trời, dưới sự chờ đợi của vô số người, ngày này cuối cùng cũng đến.

Địa điểm chiến đấu sẽ là khu phế tích, quái thú bên ngoài khu vực thi đấu đã bị học viên Siêu Phàm và quân đội liên hợp quét sạch, hơn nữa còn áp dụng thuật phong cấm.

Rõ ràng, học viện Siêu Phàm không tin tưởng quân đội phía nam. Vì thế dù quét sạch là hành động liên hợp nhưng hai bên đều phái người canh giữ.

Lúc này, tám đại học viện Siêu Phàm cũng đang sôi trào khắp nơi,. Các học viên đều dậy rất sớm, đi ra khỏi ký túc xá, tới quảng trường riêng của học viện mình.

Đưa tiễn.

Chọn lựa ra người tham chiến xong, liền xuất phát đến địa điểm thực chiến chỗ khu phế tích.

Từ phi thuyền đến đội hộ vệ cơ giáp của học viện Siêu Phàm đều tự mình hộ tống tới, cách thức rất long trọng.

Trận chiến này có quan hệ rất lớn, liên quan đến danh dự của tám đại học viện Siêu Phàm và tương lai.

Người được tuyển chọn tham chiến sắc mặt nghiêm trang. Mặc dù bị người bên ngoài đánh giá thấp nhưng bọn hắn vẫn mang niềm tin mãnh liệt như cũ, bọn hắn có thể chiến thắng được đối thủ.

Họ tin tưởng vào thực lực của bản thân.

Vô số người dân thành phố Cương Khung xông ra đường, ngẩng đầu nhìn lên màn hình phía trên kiến trúc của thành phố.

Tám đại học viện Siêu Phàm đều có truyền thông đi theo tiến hành phát sóng trực tiếp.

-Học viện Thế Tước xuất phát.

Lúc này, bọn họ nhìn vào một góc màn hình.

Trong màn hình, một nhóm các phi thuyền và cơ giáp cuồn cuộn bay lên không trung, xẹt qua khu vực bầu trời thành phố Cương Khung, ống kính cũng không thể đuổi kịp hình thức rất hoành tráng.

-Học viện Nam Minh cũng xuất phát.

Lại có người nhìn về phía góc màn hình khác, học viện Nam Minh cũng mang theo khí thế như vậy xuất hành.

-Kia là Nam Minh Hỏa Vũ hả?

Có người nhìn thấy một bóng người mặc áo giáp màu đỏ rực bay trên không.

-Chắc là cô ấy.

-Nam Minh Hỏa Vũ cũng muốn đi tới trận chiến quan sát.

Đáng tiếc, bọn hắn không có cơ hội, trận chiến không mở cửa cho người ngoài xem, chỉ có truyền thông đặc biệt mới có thể đi vào.

Dân chúng bình thường chỉ có thể xem trực tiếp trận chiến này qua ti vi.

Cơ mà như thế thì càng dễ quan sát hơn, chỉ là lực hấp dẫn không còn nhiều như xem trực tiếp.

-Học viện Nặc Á cũng lên đường.

Lại có người nói.

-Học viện Nặc Á...

Dân chúng nhắc đến học viện Nặc Á đều lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Sóng gió gần đây đều liên quan đến học viện Nặc Á.

Từ sự việc tập đoàn Minh thị lúc trước, đến sự kiện tham nhũng, rồi chuyện lão viện trưởng Đạm Đài từ chức về ở ẩn, Hứa Mạt nghỉ học, từng cơn sóng liên tiếp ập đến.

Từ khai giảng đến may, học viện Nặc Á chẳng mấy khi được yên tĩnh.

-Hứa Mạt, hắn có tham chiến không?

Nhìn thấy học viện Nặc Á có người hỏi.

-Hắn đã nghỉ học rồi, không còn được tính là học viên của tám đại học viện Siêu Phàm nữa, với lại cũng không nghe nói hắn gia nhập học viện nào, dựa theo quy định, tất nhiên không thể tham chiến.

Có người đáp lại.

-Không tham gia sao.

Có người nói nhỏ.

Thật đáng tiếc. Sóng gió của học viện Nặc Á đều vì hắn mà xảy ra, nếu Hứa Mạt tham chiến, có lẽ sẽ hấp dẫn hơn một chút.

Hơn nữa, toàn bộ người dân của thành phố Cương Khung hiện tại đều xem nhẹ tám đại học viện Siêu Phàm. Hứa Mạt trong đám tân sinh chắc chắn là một trong những người mạnh nhất. Nếu như hắn tham gia, cho dù chưa chắc có thể thay đổi được kết quả cuối cùng nhưng có lẽ hắn có thể giúp tám đại học viện Siêu Phàm không thua quá thê thảm.

Cơ mà, đây cũng không phải điều mà dân chúng có thể quyết định, chỉ là cảm thấy có chút tiếc nuối mà thôi.

Lúc này Hứa Mạt cũng đã dậy rồi.

Hôm nay hắn không định vào sân thi đấu Siêu Thần của khu phế tích.

Toàn bộ thành phố Cương Khung đều đang sôi trào, hắn cũng chẳng biết thầy đã bố trí cái gì.

Thầy bây giờ bận rộn nhiều việc, từ sáng sớm, máy truyền tin đã bắt đầu reo không dứt, không hề có dấu hiệu ngừng lại.

Ngay cả đến hiện tại vẫn còn đang tranh cãi.

-Lão già điên kia, rốt cuộc là ông đang suy nghĩ chuyện gì vậy hả, hỏi ông mượn người, trước thì tuyên bố gia nhập vào học viện Nam Minh của tôi, sau thì lại có thể nghỉ học, cũng chưa có cướp học sinh của ông, có cần đến mức như thế không?

Lão viện trưởng Nam Minh nổi giận mắng.

-Không mượn.

Lão nhân Đạm Đài đáp lại.

-Lần này ông muốn mặc kệ thắng thua sao?

Lão viện trưởng Nam Minh tiếp tục hỏi.

Lão nhân Đạm Đài không thèm trả lời.

-Được thôi, tôi chờ xem lúc thua thì ông làm thế nào.

Lão viện trưởng Nam Minh bất đắc dĩ dập máy truyền tin.

Bạn cần đăng nhập để bình luận