Căn Cứ Số 7

Chương 289: Ăn mặc đẹp trai một chút

Chiêu này quả thật vô cùng tàn nhẫn.

Được coi là nhân vật chính của sự việc lần này.

Lúc này Hứa Mạt vẫn đang chiến đấu.

Trong kho hàng.

Cơ giáp màu đen đang điên cuồng tấn công vào một chiếc cơ giáp khác, chiến đao của cơ giáp nhanh hơn, động tác cũng cuồng bạo hơn.

Đao đao liên hoàn, thế tấn công hung mãnh.

-Ầm...

Một tiếng nổ lớn vang lên, cơ giáp của Hứa Mạt nhận lấy sự tấn công của một nguồn năng lượng khổng lồ, liền bị đánh bay ra ngoài, té lăn trên mặt đất.

Cho dù hắn đã tiến bộ không ít, nhưng vẫn không phải là đối thủ.

-Tâm tình của cậu có chút rối loạn.

Cơ giáp đứng ở đó bỗng nói chuyện, lão nhân từ trong cơ giáp đi ra.

Hứa Mạt bò lên, cũng đi ra.

Lòng hắn đúng thật là đang loạn.

-Cao thủ quyết đấu, không được có một chút phân tâm nào, bằng không chỉ với vài sai lầm nhỏ thì cũng đã đối mặt với sinh tử rồi.

Lão nhân nói với Hứa Mạt:

-Trong khi chiến đấu, bất kể đang có tâm sự gì cũng đều phải quên cho bằng sạch, người mạnh khống chế được cảm xúc, kẻ yếu mớ phải chịu cảm xúc chi phối.

-Hiểu rồi.

Hứa Mạt gật đầu, hắn biết lão nhân đang chỉ bảo hắn.

Đúng là như thế, kẻ yếu mới phải chịu cảm xúc chi phối.

-Cậu lúc chiến đấu có thể phát ra được ba tầng lực đạo, nhưng cơ giáp chiến chỉ có thể phát ra hai tầng. Nếu cậu muốn thống nhất thành một thể với cơ giáp thì người phải làm được mà cơ giáp cũng phải làm được như thế.

Lão nhân tiếp tục nói.

Hứa Mạt nghiêm túc lắng nghe.

-Tự mình luyện một lúc nữa đi.

Lão nhân nói xong liền quay người rời đi.

Hứa Mạt ngồi dưới đất, tu luyện thuật hô hấp.

Sau khi lực tinh thần tiến vào cấp B giảm, nguồn nguyên lực xung quanh lại càng thêm mãnh liệt, tốc độ hấp thu nguyên lực của cơ thể hắn cũng nhanh hơn.

Bây giờ, nguyên lực trong cơ thể hắn đang chuyển động, chảy khắp toàn thân, năng lượng dư thừa giúp thể lực vừa hao tổn của hắn khôi phục rất nhanh, trong hô hấp thậm chí còn mơ hồ có tiếng gầm gừ, giống như tiếng của sóng biển vậy.

Hứa Mạt dường như cảm thấy, nguyên lực của cơ thể hắn đạt đạt đến đỉnh cấp C, có thể đã tới ngưỡng giới hạn rồi.

Trong lúc đang tu luyện, Hứa Mạt bỗng bị tiếng rung của máy truyền tin đánh thức.

Hắn đã biết chuyện phía bên ngoài, bởi vậy nên mới bị ảnh hưởng một chút.

Trận sóng gió này đã ảnh hưởng đến danh tiếng của học viện, hắn vẫn có chút để ý.

Hắn biết, tập đoàn Minh thị đang lợi dụng dư luận truyền thông để tấn công.

Cắt câu lấy nghĩa, dẫn dắt dư luận công kích.

Mũi dùi của dư luận lại hướng về phía học viện Nặc Á.

-Hứa Mạt, chị Tịch đã không sao nữa rồi.

Là tin tức của Diệp Thanh Điệp gửi tới, cô và Lâm Tịch đang ở cùng một chỗ.

Hứa Mạt hơi yên tâm, hôm qua Lâm Tịch bị đánh trúng, bị thương không nhẹ.

Suy nghĩ một chút, Hứa Mạt gửi một tin nhắn cho Tô Nhu.

Sau đó, Tô Nhu hồi âm.

-Tập đoàn Minh thị không có ảnh hưởng lớn như vậy với giới truyền thông thành phố Cương Khung. Chắc chắn sau lưng Minh thị có một thế lực khác đang ra tay, công kích tới học viện Nặc Á, dắt mũi công chúng mà đi.

Hứa Mạt phút chốc trầm mặc, hắn hiển nhiên biết rõ sức mạnh của dư luận truyền thông.

Trong tiềm thức của nhiều người, chỉ cần mắt nhìn thấy cái gì thì đó là chân tướng. Nhưng chỉ cần khống chế dư luận liền có thể lừa gạt ánh mắt của họ.

Cho dù là học viện Nặc Á, lần này đều bị dư luận công kích.

Sau lưng tập đoàn Minh thị còn có ai sao?

Nghĩ tới đây, Hứa Mạt lại gửi một tin nhắn qua.

Tô Nhu trả lời:

-Học viện chuyên chú vào việc dạy dỗ học sinh, ảnh hưởng của giới truyền thông mạnh như vậy sẽ phải ăn chút thiệt thòi. Nhưng mà lấy sự ảnh hưởng của học viện Siêu Phàm thì sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm đi.

Hứa Mạt không nói gì nữa.

Một bên khác.

Lão nhân đi về căn phòng của mình, ngồi trên ghế sa lon nghỉ ngơi.

Máy truyền tin rung lên, lão nhân nhận lấy, là Lâm Thanh Trạch.

-Lão viện trưởng, bây giờ dư luận truyền thông đối với học viện Nặc Á của chúng ta có chút bất lợi, hay là để bọn Hứa Mạt đứng ra làm sáng tỏa đi?

Lâm Thanh Trạch dò hỏi.

Người kia nghe được lời của Lâm Thanh Trạch, phản ứng rất bình tĩnh.

Đây cũng là lý do tại sao hắn lại không thích đám tài phiệt, thích dùng âm mưu, giết người không thấy xác, còn lần này lại mượn nhờ giới truyền thông.

-Không gấp, tra cho rõ lập trường khuynh hướng nào của giới truyền thông là nghiêm trọng, đồng thời đem sự kiện tối qua điều tra rõ ràng để tìm cho được chứng cứ.

Lão nhân mở miệng nói.

-Đã đang tra xét rồi, bị ngăn cản một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng gì lắm, rất nhanh sẽ tìm ra chứng cứ.

Lâm Thanh Trạch đáp lại.

-Ừ.

Lão nhân gật đầu một cái, lười biếng nói:

-Để cho bọn hắn nhảy nhót một lúc đi!

Nói xong, lão nhân dập máy truyền tin, ánh mắt lạnh nhạt.

Dám công kích đến học viện Nặc Á sao?

Hắn ta già chứ chưa có chết!



Một bệnh viện tư nhân tại thành phố Cương Khung.

Lâm Tịch đêm qua bị mất máu không ít nên trạng thái vẫn chưa tốt lắm, mãi đến lúc nãy mới tỉnh ngủ.

Thương thế của cô không có gì đáng ngại, kỹ thuật trị liệu y học ở thành phố Cương Khung rất phát triển, bản thân là người siêu phàm nên sức hồi phục khá nhanh, với lại đó không phải là vết thương chí mạng, cũng sẽ chẳng có vấn để gì quá lớn.

Lúc này, cô đang xem tin tức trên màn hình ti vi, trên mặt phủ một tầng sương lạnh.

Lâm Giản cũng đang ở bên cạnh, thấy hết mọi chuyện liền cúi đầu.

-Chị, em biết lỗi rồi.

Lâm Giản vừa khóc vừa nói.

Lâm Tịch không để ý đến cô, nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Tinh thần cũng mệt nhọc.

Vì chuyện của Lâm Giản mà tạo ra gợn sóng lớn như vậy, không chỉ ảnh hưởng đến Hứa Mạt, lại còn ảnh hưởng đến học viện Nặc Á.

Cho dù chính mình là chị của Lâm Giản, cô cũng vẫn cảm thấy nó không xứng.

Bởi vì chuyện này làm ảnh hưởng đến tiền đồ của Hứa Mạt, làm xấu đi danh tiếng của học viện, giết Lâm Giản đi cũng không đủ để chuộc tội.

-Lâm Giản.

Lâm Tịch đang nhắm mắt bỗng dưng nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận