Căn Cứ Số 7

Chương 1092: Cấp S

-Chị không muốn trở về sao?

Hứa Mạt nói:

-Nếu như chị Điệp không muốn quay về, có thể ở lại Hành tinh Bái Luân, chuyện của La Tư, tôi sẽ sắp xếp người khác đi theo dõi.

Diệp Thanh Điệp lắc đầu, nhìn Hứa Mạt nói:

-Cậu ở đâu tôi sẽ ở đó.

Hứa Mạt nghe Diệp Thanh Điệp nói, trong lòng không hiểu sao rung động, tùy ý nói một câu lại giống như đánh trúng tim hắn. Hắn đột nhiên bình tĩnh lại và nhìn Diệp Thanh Điệp. Lúc hắn mới quen biết chị Điệp, chị Điệp hai mươi hai tuổi, bây giờ đã hơn năm năm trôi qua, chị ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều và vẫn tràn đầy sức quyến rũ, nhưng dưới sự quyến rũ đó vẫn còn một chút ngây ngô, đó là bởi vì có một số chuyện chị ấy chưa từng trải qua.

-Nhìn cái gì?

Diệp Thanh Điệp nhìn thấy ánh mắt Hứa Mạt nói:

-Có phải đã già rồi không?

-Không, chị Điệp ngày càng xinh đẹp.

Hứa Mạt nói.

-A…

Diệp Thanh Điệp cho Hứa Mạt một ánh mắt.

-Chị biết không, tôi vẫn luôn thích mấy tỷ tỷ.

Hứa Mạt nhìn Diệp Thanh Điệp nói, Diệp Thanh Điệp nhìn Hứa Mạt, vì sao cô cảm thấy hôm nay Hứa Mạt không được bình thường nhỉ?

Chỉ thấy Hứa Mạt đi tới trước người Diệp Thanh Điệp, Diệp Thanh Điệp chớp chớp mắt, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói:

-Làm sao, gan to hơn rồi?

-Tôi có bao giờ nhát gan đâu?

Hứa Mạt tiến lên ôm eo Diệp Thanh Điệp.

Diệp Thanh Điệp thậm chí còn không kịp phản ứng, cô hét lên một tiếng, cơ thể lơ lửng trên không trung, được Hứa Mạt bế kiểu công chúa, đi về phía phòng, sắc mặt Diệp Thanh Điệp trong nháy mắt đỏ bừng, có chút bối rối nhìn Hứa Mạt.

-Hứa Mạt, cậu điên rồi.

Diệp Thanh Điệp nhìn Hứa Mạt nói, trái tim cô đập thình thịch, tuy sợ hãi nhưng hình như cô lại hơi chờ mong.

-Chị Điệp, nhìn nhiều năm như vậy rồi, hôm nay nhất định phải tự tay cân đo.

Hứa Mạt mở miệng nói, ôm Diệp Thanh Điệp vào trong phòng ngủ, ngay sau đó là tiếng cửa đóng sập lại cùng với tiếng hét chói tai.



Diệp Thanh Điệp giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim của Hứa Mạt, khi họ gặp nhau lần đầu tiên, Hứa Mạt đã nhìn thấy thứ mà hắn không nên nhìn và bị đánh một trận.

Đối với Diệp Thanh Điệp xinh đẹp và gợi cảm luôn chăm sóc hắn, Hứa Mạt đương nhiên là thích, nhưng họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, Hứa Mạt không chỉ coi Diệp Thanh Điệp như một đối tượng mập mờ, mà còn như một người thân. Chính vì vậy, tuy rằng hắn luôn có tặc tâm nhưng vẫn rất thận trọng, sợ làm tổn thương Diệp Thanh Điệp, hắn không cách nào hứa hẹn với tương lai.

Đặc biệt là sau khi Linh xuất hiện, vì vậy Hứa Mạt không dám phá vỡ ranh giới đó.

Nhưng đến bây giờ đã năm sáu năm trôi qua, Diệp Thanh Điệp vẫn không có ý nghĩ nào khác, hắn đi đâu cô cũng sẽ theo. Hứa Mạt không nỡ đuổi cô đi, hơn nữa hắn cũng hiểu tâm tư của chị Điệp, e rằng cô sẽ luôn ở bên hắn, cho dù chỉ có một mình, cô cũng không cầu địa vị, cô chỉ muốn ở bên cạnh hắn mọi lúc.

Dưới loại tình huống này, Hứa Mạt cũng không thể thật sự để Diệp Thanh Điệp đi theo hắn cô độc đến cuối đời.

Kiếp trước hắn trời sinh tự do tự tại, không thích bị gò bó, kiếp này hắn đã bắt đầu chinh phục những vì sao, ở trong mắt hắn đương nhiên không có quá nhiều quy củ trói buộc.

Đây nhất định là một đêm không ngủ.

Một tia sáng xuyên qua khe hở sáng sớm chiếu vào trong phòng, Hứa Mạt mở mắt liếc nhìn bên cạnh, một thân thể lười biếng như rắn nước quấn quanh người hắn, nhẹ nhàng tựa vào trên người hắn, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể mềm mại kia.

Làn da lộ ra của cô trong suốt như pha lê, không chút tì vết, Hứa Mạt vươn tay ôm lấy cô, lại cảm thấy hơi nóng.

Hai mươi tuổi, chính là đỉnh cao phong độ nha.

Dường như nhận ra cái gì đó, Diệp Thanh Điệp mở mắt, có chút lười biếng và uể oải, tối hôm qua quá mệt mỏi rồi.

Cô thắc mắc không biết Hứa Mạt đã từng có những người phụ nữ khác chưa, sao lại thành thục như vậy?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Thanh Điệp nóng bừng, hai má ửng đỏ, vô luận ngoài miệng lợi hại đến đâu, nhưng chân chính ra chiến trường, lần đầu tiên trải qua cô vẫn ngây ngô như trước.

-Đừng nhúc nhích.

Diệp Thanh Điệp liếc Hứa Mạt một cái, tên này còn không thành thật?

Cơ thể cô mềm nhũn, thậm chí không thể nhấc nổi một chút sức lực.

-Đo được rồi, là thật.

Hứa Mạt đưa tay đặt ở đâu đó, nhìn Diệp Thanh Điệp cười nói.

Diệp Thanh Điệp nghe Hứa Mạt nói hai má đỏ bừng, hung hăng nhéo hắn, nói:

-Cậu muốn chết hả?

-Tôi còn có thể làm trận nữa.

Hứa Mạt nói.

-Bịch…

Diệp Thanh Điệp một cước đạp tới, tự mình quấn áo ngủ đứng dậy, mở miệng nói:

-Tôi đi làm bữa sáng cho cậu.

Nhưng mới bước được một bước, cô ấy lại khựng lại với vẻ mặt đau khổ.

-Sao thế?

Hứa Mạt hỏi.

Diệp Thanh Điệp quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, tên khốn kiếp này còn có mặt mũi hỏi.

Một lát sau, Hứa Mạt cũng đứng dậy rửa mặt, lúc đi tới phòng ăn Diệp Thanh Điệp đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhìn Diệp Thanh Điệp bận rộn, Hứa Mạt mở miệng nói:

-Chị Điệp, về sau còn có rất nhiều chỗ cần cải thiện.

Diệp Thanh Điệp sắp phát điên rồi, hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Mạt, cái đồ vô liêm sỉ này.

Đẩy bữa sáng đến trước mặt Hứa Mạt, Diệp Thanh Điệp mở miệng nói:

-Sau này không được nhắc lại.

-Tại sao?

Hứa Mạt hỏi.

-Chỉ một lần này thôi, sẽ không có lần sau.

Diệp Thanh Điệp nói.

-Tôi không đồng ý.

Hứa Mạt từ chối.

-Linh biết không tốt.

Diệp Thanh Điệp thấp giọng nói.

Hứa Mạt sửng sốt một lúc, hắn nhận ra chị Điệp rất nghiêm túc.

-Chị Điệp, chị nói nhảm chết đi được.

Hứa Mạt nhìn cô nói:

-Nhưng mà, chị hiện tại là của tôi, từ nay về sau, chị nói gì không quan trọng, quyết định cuối cùng là của tôi.

-Cậu dám?

Diệp Thanh Điệp trừng mắt nhìn hắn.

-Dám hay không chẳng phải hôm qua đã chứng minh rồi hay sao?

Hứa Mạt nói:

-Dù sao chị cũng đánh không lại tôi, càng không có khả năng phản kháng.

-Đi chết đi…

Diệp Thanh Điệp hung dữ nói, tên khốn kiếp vô sỉ này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận