Căn Cứ Số 7

Chương 301:

Dù Hứa Mạt có là thiên tài đi nữa thì cũng chỉ là tân sinh mà thôi.

Đoàn người Hàn Thanh dừng lại, đứng cách trước Hứa Mạt không xa.

Hứa Mạt cũng dừng lại, nữ sinh lùi sang một bên, xung quanh đã vây đầy học sinh tham gia náo nhiệt, phần lớn đều tương đối trẻ tuổi.

-Tới Nam Minh thế gia sao?

Hàn Thanh nhìn vào Hứa Mạt mở miệng hỏi.

-Ừ.

Hứa Mạt bình tĩnh gật đầu, trong lòng cũng không có gợn sóng gì nhiều.

-Cậu là tân sinh, bọn tôi lẽ ra chẳng nên ra tay ngăn cản cậu làm gì, cũng không có vẻ vang.

Hàn Thanh nói:

-Nhưng cậu dù sao cũng là người của học viện Nặc Á, nếu cứ để cậu đi qua như vậy thì lại không được hợp lý cho lắm.

-Cho nên

Hứa Mạt hỏi.

Cho nên, Hàn Thanh cười cười không nói gì, những người khác cũng đều im lặng nhìn vào Hứa Mạt.

Không nói chuyện, nhưng cũng chẳng nhường đường. Ý là muốn Hứa Mạt tự mình nhận ra sao?

Hắn muốn vượt qua thế nào?

Con đường này, không dễ đi như vậy.

-Cậu có thể chọn đi đường vòng.

Một người bên cạnh Hàn Thanh nhắc nhở.

-Đã hiểu.

Hứa Mạt gật đầu. Cho nên, vấn đề là thể diện. Học viện Nam Minh không muốn bị mất mặt.

-Bạn học Hứa Mạt, hay là mình đi sang bên cạnh đi?

Một nữ sinh đứng bên cạnh nói.

Hứa Mạt là tân sinh năm nhất, nhường một chút cũng không tính là mất mặt.

-Tôi không thích đi đường vòng lắm.

Hứa Mạt mở miệng nói, bản chất sự việc bây giờ không phải là vấn đề đi thêm mấy bước.

Hàn Thanh muốn mặt mũi, hắn cũng muốn mặt mũi.

Lần này, hắn đến học viện Nam Minh kết thân, là đại diện cho thầy mà tới.

Vài ngày trước, thầy đã đứng trước mặt toàn bộ người của thành phố Cương Khung, tuyên bố hắn là đệ tử của ông.

Mấy ngày sau, hắn tới học viện Nam Minh liền phải đi đường vòng. Mặt mũi của thầy biết để đi chỗ nào.

-Vậy chỉ đành phải xin lỗi rồi.

Học sinh nhắc nhở Hứa Mạt đi đường vòng nhún nhún vai, cười nói.

Một đoàn người vẫn đứng ở đó như cũ, rất tùy ý.

Hàn Thanh thậm chí còn bỏ hai tay vào túi quần, hơi cúi đầu, chân trước nâng lên rồi lại hạ xuống, đập trên nền đất, phát ra những tiếng vang có tiết tấu.

Tiếng ồn ào ở học viện Nam Minh đột nhiên trở nên yên tĩnh lại, chỉ có âm thanh thì thầm nhỏ xíu.

Rất nhiều ánh mắt nhìn vào người Hứa Mạt. Hắn muốn đi qua như thế nào?

Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Hứa Mạt vẫn ngang nhiên đi tới.

-Hả?

Nhìn thấy Hứa Mạt bước lên, một học sinh có thân hình cường tráng đi ra. Cơ bắp trên người hắn cực kỳ vững chắc, tướng tá to cao, giống với nhân vật nổi tiếng lần trước.

Cấp độ nguyên lực đạt được b giảm đã được một thời gian.

Bước chân của Hứa Mạt tăng tốc, càng lúc càng nhanh, chạy vội về phía trước.

-Ầm.

Học sinh vạm vỡ kia bước ra một bước, mặt đất hình như rung lên một cái. Hô hấp hắn vô cùng nặng nề, nắm chặt nắm đấm, phát ra âm thanh răng rắc, cảm giác tràn đầy sức mạnh.

Thân thể của hắn đi thẳng về phía Hứa Mạt, sức mạnh đó giống như sắp nổ tung, như thể có thể ép Hứa Mạt ra bã vậy.

Một vài nữ sinh nhìn thấy cảnh này, nghĩ thầm dù sao cũng hơi khi dễ người khác.

-Ầm...

Thân hình vạm vỡ kia đầu tiên ra cú đấm, trong nắm đấm có dòng năng lượng ánh sáng đang chuyển động.

Đạt tới cấp độ b này là dấu hiệu cho thấy nguyên lực đã có thể lộ ra bên ngoài. Nhân vật đạt độ cường đại cấp b+, có thể tạo thành vòng bảo hộ năng lượng.

Người phía trước giống như đang thổi lên một cơn bão năng lượng vậy.

Hứa Mạt có thể trốn.

Dưới cảm giác cường đại của hắn, mỗi động tác của đối phương giống như đang ở trong kính phóng đại vậy. Là người cùng cấp nên căn bản chạy cũng không thể thoát khỏi lực cảm giác của hắn bắt được.

Hứa Mạt hắn không tránh.

Ngay khi cánh tay kia đập tới, cánh tay của Hứa Mạt giống như run lên từng đợt từng đợt, phát ra âm thanh rắc rắc, cánh tay mang theo tầng sức mạnh hướng về phía trước, hội tụ vào nắm đấm, đụng vào cú đấm của đối phương.

Sức mạnh cấp ba.

-Đùng...

Nắm đấm bằng xương bằng thịt của hai người đụng vào nhau, lại phát ra một tiếng vang nặng nề, giống hệt như tiếng sấm rền.

Học sinh cường tráng của học viện Nam Minh chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh hung mãnh đâm vào mình, hơn nữa, sau khi nắm đấm tích sức mạnh của hắn dời đi, thì sức mạnh của đối phương mới vừa vặn bùng phát ra, càng ngày càng mạnh.

-Răng rắc

Một tiếng lanh lảnh phát ra, lúc sức mạnh cấp ba bộc phát, cơ thể vạm vỡ của học sinh kia liền bị đánh văng ra ngoài, chân cũng liên tục lùi về phía sau, hơi không ổn định.

Cánh tay hắn run lên, nắm tay truyền lên một trận đau đớn, giống như là bị rách xương ngón tay vậy, đang buông xuống dưới đùi bên phải khẽ run.

Tim của những người xung quanh đập mạnh, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này.

Sức mạnh của Hứa Mạt kinh khủng vậy sao?

Hình như bọn hắn vẫn còn đánh giá thấp vị yêu nghiệt mạnh mẽ cấp S của học viện Nặc Á này.

Đám người Hàn Thanh cũng nhìn chằm chằm vào Hứa Mạt, lúc nhập học đẳng cấp nguyên lực của Hứa Mạt là c+, có đột phá thì chắc cũng chẳng bao lâu, trong khi học sinh cường tráng kia đạt cấp b giảm một thời gian rồi, cho dù không đánh bại được Hứa Mạt, thì hẳn cũng phải chống đỡ được chứ.

Nhưng rõ ràng bọn hắn đã sai.

Chỉ bằng một nắm đấm.

Hứa Mạt không thèm để ý đến đám người xung quanh đang kinh ngạc, hắn tiếp tục cất bước đi về phía trước, bước chân như gió, phăng phăng bước thẳng.

Nhìn thấy thân thể của Hứa Mạt, hai người đứng bên trái và bên phải Hàn Thanh đồng thời chạy theo sau Hứa Mạt.

Thực lực của bọn hắn cũng không hơn gì so với học viên vừa bị Hứa Mạt đánh lui lúc nãy.

Hứa Mạt giống như không nhìn thấy bọn hắn, vẫn tiếp tục chạy như điên.

Hai người một trái một phải.

Một người giơ nắm đấm, một người quét chân, vây kín Hứa Mạt cả hai hướng.

Bước chân của Hứa Mạt bỗng dừng lại, dường như quán tính mất đi tác dụng vậy, lực khống chế thân thể vô cùng kinh người. Cùng lúc đó, hắn hơi nghiêng nghiêng thân người, đầu tránh đi, nắm đấm còn cách một chút, chân từ trước mặt hắn quét qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận