Căn Cứ Số 7

Chương 381: Nữ ma đầu giá lâm

Xem ra gương mặt này vẫn rất đáng tiền nha!

Hứa Mạt đeo kính râm lên.

-Bạn học Hứa Mạt, bạn gái cậu thật xinh đẹp.

Nhân viên phục vụ cười mập mờ, thì ra tin đồn không phải là giả, hắn quả thật thích người lớn tuổi hơn.

Hứa Mạt không trả lời.

Quẹt thẻ xong, nhân viên phục vụ tiễn một đoàn người đi ra ngoài, nói khẽ với Diệp Thanh Điệp:

-Diệp tiểu thư thật hạnh phúc.

-...

Diệp Thanh Điệp cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Ra khỏi cửa tiệm không bao lâu, túi hàng đều vứt hết cho Tiểu Thất. Diệp Thanh Điệp đưa tay lên hông Hứa Mạt hung hăng véo.

-Úi...

Hứa Mạt hít sâu một hơi.

Ra tay thật tàn ác.

Hứa Mạt nắm lấy tay cô, vặn ra rồi nói:

-Diệp tiểu thư, cô hạnh phúc như vậy, sao lại nỡ lòng nào ra tay tàn ác như thế với bạn trai của mình.

Diệp Thanh Điệp chớp mắt.

-Hôm nay cho Diệp tiểu thư cảm nhận cảm giác có bạn trai một ngày.

Hứa Mạt tiếp tục nói.

-...

-Kéo dài đến lúc nào?

Diệp Thanh Điệp cười tủm tỉm hỏi.

-Toàn bộ thời gian ban ngày hôm nay.

Hứa Mạt trả lời.

-Buổi tối luôn được không?

Diệp Thanh Điệp ôm cánh tay Hứa Mạt cười tươi hỏi.

Thân thể Hứa Mạt cứng đờ, giật giật mắt, yếu ớt hỏi:

-Thật hả?

-Ừ.

Diệp Tiểu Điệp cười như không cười nhìn hắn.

-Vậy chúng ta đi mua thêm vài bộ đồng phục của học viên.

Hứa Mạt nói:

-Không đúng, phong cách nào cũng phải có.

Diệp Thanh Điệp:

-???

Sau lưng, Tiểu Thất xách theo túi lớn túi nhỏ, ánh mắt ai oán nhìn đôi nam nữ trước mặt kia.

Có bốn chữ không biết có nên nói hay không!

Hai tiếng sau, trên người Tiểu Thất cầm càng nhiều túi hàng, Ảnh cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu.

Đến Tinh Vân cũng xách theo không ít, cơ mà trong đó cũng có một số là mua cho cô.

Đi ra khỏi một cửa hàng, Hứa Mạt liếc nhìn chiến lợi phẩm ngày hôm nay, cũng đủ cho hắn dùng được một khoảng thời gian.

Chờ đến khi chán thì lại mua thôi.

-Về nào.

Hứa Mạt nói.

-Anh Mạt, còn tôi thì sao?

Tiểu Thất hỏi.

-Nghèo rồi.

Hứa Mạt trả lởi.

Tiểu Thất:

-....

Dòng người trên phố Khải Hoàn càng ngày càng nhiều, không ít người đang ngẩng đầu nhìn lên màn hình phía trên.

Trên màn hình đó đang trực tiếp một buổi đại nhạc hội

Học viện âm nhạc Thánh Á thành phố Cương Khung, là một học viện âm nhạc tư nhân vô cùng nổi tiếng ở thành phố Cương Khung. Học viên trong học viện đều là người theo đuổi con đường nghệ thuật, chỉ cần là một nhà sĩ có danh tiếng một chút, thì đều là từ học viện Thánh Á mà ra.

Mặc dù ở hành tinh Bái Luân, học viện Siêu Phàm vĩnh viễn là học viện được chú ý nhất. Nhưng ngoài học viện Siêu Phàm ra, học viện âm nhạc Thánh Á cũng có hào quang rất lớn.

Hơn nữa, học viên trong học viện âm nhạc Thánh Á phần lớn đều là tiểu thư quý tộc.

Không phải tất cả mọi người đều là người siêu phàm, mà trong những người bình thường, học sinh của học viện âm nhạc có tài hoa và gương mặt xuất sắc hơn, không thể nghi ngờ sau này sẽ là nhân vật nổi tiếng.

-Sau đây xin mời bạn học Y Ân, một nhạc sĩ sáng tác tài hoa hơn người, làm cho chúng ta bước vào thế giới âm nhạc của cô ấy nào.

Trong màn hình có người mở miệng nói, nơi trực tiếp liền yên lặng hẳn đi, trên đường phố cũng có không ít người ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết hoàn mỹ kia.

Cô an tĩnh ngồi trước đàn piano, ngón tay thon dài chạm vào phím đàn, âm nhạc liền nhảy lên.

Trái tim của Hứa Mạt đang đi trên đường phố cũng nhảy lên theo.

Còn có Tinh Vân.

Bọn họ đồng thời quay đầu nhìn lại màn hình bên trên tòa nhà sắt thép kia, ở nơi đó, một thiếu nữ đang yên tĩnh đánh đàn, yên lặng, đẹp đẽ, trên người như đang tỏa ra ánh sáng vậy.

Sự náo nhiệt trên đường phố dần yên tĩnh lại, đám người bị âm nhạc hấp dẫn, lẳng lặng lắng nghe.

Từ bắt đầu nhạc đã quá hay, lại đem đến cảm xúc nhẹ nhàng, không hề hợp với không khí của thế giới này, dường như là âm nhạc của thế giới khác, loại âm nhạc này là do cô gái kia sáng tác sao?

Tài hoa hơn người, trí tưởng tượng của nàng nhất định là vô cùng phong phú.

-Y Ân.

-Lăng Dung!

Hứa Mạt yên lặng nhìn cô gái xinh đẹp kia, cô vẫn đơn thuần như vậy, âm nhạc cô đàn giống hệt với cô.

Cô vào học viện âm nhạc để học tập, hơn nữa, còn đổi tên.

Người gặp qua Lăng Dung ở thế giới dưới đất quả thật không nhiều, chỉ có những người xung quanh tiệm bách hóa mới biết cô. Đi lên thế giới phía trên đổi thành một cái tên khác, nguy hiểm đích thực rất thấp, nhưng mà, sao cô ấy lại muốn lộ diện?

Lăng Dung, cô ấy muốn nổi tiếng sao?

Hứa Mạt biết tiểu thư Lăng Dung, ngây thơ vô hại, cô sẽ không theo đuổi danh lợi.

Vậy thì là vì cái gì?

Tiếng nhạc dần dần dừng lại, Lăng Dung đứng dậy hướng về phía dưới khom mình cúi chào, sau đó đi xuống sân khấu, dưới khán đài học viện âm nhạc vang lên những tiếng vỗ tay giòn giã.

Trên đường thành phố Cương Khuynh cũng vang lên những tiếng vỗ tay.

-Tiểu thư Y Ân thật đẹp.

-Đúng vậy, tiểu thư Y Ân còn trẻ như vậy mà đã là một nhạc sĩ sáng tác thiên tài rồi.

Xung quanh rất nhiều người đang bàn luận.

Đám người Hứa Mạt không nói gì, âm thầm nhớ kỹ tên học viện âm nhạc Thánh Á.

-Đi thôi.

Hứa Mạt mở miệng nói.

Mấy người kia gật đầu, chuẩn bị rời đi.

Lúc này, máy truyền tin của Hứa Mạt reo lên.

Hứa Mạt nghe máy.

-Hứa Mạt.

Trong máy truyền tin truyền đến một âm thanh xa lạ.

-Ai vậy?

Hứa Mạt hỏi.

-Công ty!

Một tiếng nói truyền đến, chân Hứa Mạt như chôn ngay tại chỗ!

Im lặng một lúc.

-Xem ra cậu đã biết đến công ty rồi.

Đối diện tiếp tục mở miệng nói.

Hứa Mạt không phủ nhận.

Nếu đã nhận được điện thoại của công ty, Hứa Mạt dĩ nhiên hiểu được, công ty đã biết mình.

Tuy nhiên, đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu.

-Bài phát biểu trong doanh trại phế tích rất thú vị, dân chúng đều là một lũ ngu muội, bọn họ đều theo chủ nghĩa ích kỷ, chỉ muốn nhận lấy mà không nghĩ tới việc cho đi, bọn họ không rõ hết thảy đều cần phải trả giá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận