Căn Cứ Số 7

Chương 476: Thiên chi kiêu tử

Ở dưới đất mưu tính đã lâu, cuối cùng hắn cũng nắm được quyền kiểm soát trong tay, đi đến đỉnh cao, nhưng không ngờ rằng hắn lại thua nhanh đến như vậy. Nếu biết trước có kết cục như vậy, dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng sẽ không tổ chức trận giao lưu đó.

Nguồn gốc của mọi việc đều do trận giao lưu mà ra.

Nếu không có trận giao lưu đó, Lăng Dung sẽ không có cơ hội, tin tức ở thành phố Cương Khung bên này cũng sẽ không gây chú ý đến thủ đô, khiến cho hai đại tập đoàn hàng đầu mất đi hậu thuẫn.

Một chiếc cơ giáp lớn đứng trước mặt, cúi đầu quan sát hắn.

-Lão viện trưởng lúc này thật giống chiến thần.

Nam Minh Uyên ngẩng đầu nhìn cơ giáp nói.

-Còn muốn giải thích cái gì không?

Lão viện trưởng hỏi, hai người cũng coi như là người quen, dù sao hắn cũng là con trai của bạn cũ.

Nam Minh Uyên nói:

-Ta không cảm thấy mình đã làm sai điều gì. Thống nhất thành phố Cương Khung là con đường nhất định phải đi, nội bộ xích mích chỉ càng làm tiêu hao sức mạnh của thành phố này. Bây giờ, chuyện ta vẫn chưa hoàn thành, lão viện trưởng ngài đã làm thành công rồi.

-Không cần tìm lời bào chữa cho tất cả những gì ngươi đã làm, ám sát, mưu hại, khống chế gen, tất cả đều là giúp thành phố Cương Khung trở nên tốt đẹp hơn?

Lão viện trưởng châm chọc nói:

-Cạnh tranh đến một mức độ nhất định sẽ cải thiện mỗi phương diện của bản thân. Nhưng là do ngươi ở trong bóng tối sử dụng các thủ đoạn cực đoan khiến mọi việc vượt khỏi tầm kiểm soát, không thể kiềm chế tham vọng về quyền lực tuyệt đối mới thật sự là tai hoạ.

Lão viện trưởng không tiếp tục nói nhảm, hỏi:

-Hắn biết được bao nhiêu?

Đương nhiên Nam Minh Uyên biết hắn là chỉ ai.

-Ông ấy quá tự tin, sĩ diện, lại rất muốn kiểm soát, cho rằng tất cả mọi chuyện đều nằm dưới sự khống chế của mình, còn thích áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Thực ra, ông ấy cái gì cũng không hiểu, không hiểu rõ con của mình, cũng không hiểu cháu gái mình, ông ấy không hiểu người khác muốn cái gì.

Nam Minh Uyên châm chọc nói:

-Đối với chuyện này, ông ấy hoàn toàn không biết gì cả.

Ngay tại thời điểm hắn vừa nói xong, bộ đàm rung lên, Nam Minh Uyên nhìn thoáng qua rồi châm chọc cười nói:

-Ông ấy gọi đến rồi.

-Ngươi còn di ngôn gì không?

Nam Minh lão viện trưởng hỏi.

Nghe đối phương nói như vậy, Nam Minh Uyên sửng sốt một chút, sau đó lộ ra nụ cười cực kỳ châm chọc.

Quả nhiên, ông ấy vẫn như vậy.

Trong lòng ông nhất định là rất đau đớn, nhưng dù vậy, ông vẫn trực tiếp hỏi di ngôn của hắn.

-Thắng làm vua, thua làm giặc, không còn gì để nói.

Nam Minh Uyên nói.

Thua chính là thua.

Đầu bên kia trầm mặc một lát rồi mới nói:

-Ông bạn cũ, cho hắn chết một cách thoải mái đi.

Ông không còn mặt mũi nào mà cầu xin.

-Được.

Lão viện trưởng gật đầu, Nam Minh Uyên cười cúp máy bộ đàm, nhìn Đạm Đài lão viện trưởng nói:

-Học trò của ngài, không tệ.

-Ngươi không có tư cách đánh giá học trò của ta.

Chiến đao trong tay cơ giáp chém xuống đầu Nam Minh Uyên, trả lại cho Lâm Thanh Trạch và những người đã chết trong trận chiến này một câu trả lời.

-Lão Khâu, ngươi dẫn người đi tiếp quản chính quyền, khôi phục lại trật tự, ngoài ra phái một nhóm người theo ta đi đến công ty gen.

Lão viện trưởng dặn dò xong thì cơ giáp xuyên qua không trung, đi về hướng công ty gen.

Tuy nhiên, khi bọn họ đến nơi, một trận chiến cũng đang nổ ra ở công ty gen, lúc sắp phân thắng bại, lực lượng liên quân của các đại học viện Siêu Phàm đã triển khai các hành động với công ty gen, không chỉ phá tan công ty gen mà còn vây quét khống chế gia tộc đứng sau, rất nhiều người chuẩn bị chạy trốn đều bị trấn áp lại.

Lão viện trưởng dẫn đầu đại quân đến, mọi thứ không cần lo lắng. Không có tổng bộ chống đỡ, lực lượng vũ trang của công ty gen liền không có sức chống cự, nhóm người lão viện trưởng không ra tay sát hại mà là khống chế thành viên của gia tộc đứng đằng sau công ty gen.

Công ty gen nắm trong tay số lượng lớn dịch tiến hoá gen, rất nhiều trong số đó đã được phổ biến rộng rãi cho dân chúng, còn có rất nhiều người đã tiêm qua chúng.

Vấn đề của thế giới dưới lòng đất cũng cần được giải quyết, bây giờ không phải là lúc giết bọn chúng.

Lúc lão viện trưởng đến công ty gen, một đoàn người trong đó có Lãnh Thu và Tần Dã cùng đi đến học viện Nặc Á, bắt lại những kẻ phản đồ và những tên nằm trong bè phái mới của học viện.

Các học viên của học viện Nặc Á nhiệt tình chào đón, những việc xảy ra trong hôm nay khiến họ mong chờ lão viện trưởng và Hứa Mạt có thể trở lại học viện một lần nữa.

-Ta chẳng làm gì cả, dựa vào cái gì mà bắt ta?

Dương Minh ở trong đám người nói, học viện Nặc Á thay đổi, hắn cũng chỉ thuận theo tình thế mà làm, không hề phạm tội gì cả.

-Phanh….

Lãnh Thu đá một cước vào bụng của Dương Minh, hắn đau đớn ngồi xổm xuống, sắc mặt tái nhợt.

-Yên tâm, sẽ tra ra rõ ràng.

Lãnh Thu lạnh lùng nói, nếu như dính líu đến phạm tội, cô sẽ không khách khí, còn nếu không có thì cút khỏi học viện Nặc Á.



Một cơn bão táp to lớn biến mất không dấu vết.

Nhưng thành phố Cương Khung đã thay đổi.

Lúc này, người dân thành phố Cương Khung cũng đi ra ngoài.

Kết thúc.

Ở một nơi, rất nhiều người ngẩng đầu lên nhìn, ở đó có một con cự thú đang bay lượn trên đỉnh đầu..

Trên lưng cự thú có hai bóng người.

Bọn họ biết đó là Linh và Hứa Mạt.

Người dân của thành phố Cương Khung đều âm thầm chúc phúc cho họ, Linh điều khiển cự thú đi tuần tra khắp thành phố Cương Khung, đuổi hết bọn quái thú đi.

Cô gái này đã cứu thành phố Cương Khung khỏi một trận thảm họa tàn khốc.

Không biết bây giờ Hứa Mạt thế nào rồi.

Hứa Mạt, Linh!

Nghĩ đến hai người, bọn họ không khỏi nghĩ đến đôi Lý Trạch Long và Nam Minh Hoả Vũ kia.

Hai người họ trước đây là một đôi bích nhân được chú ý nhất ở thành phố Cương Khung, đều là con cháu của thế gia, thiên chi kiêu tử, rất được mọi người coi trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận