Căn Cứ Số 7

Chương 196: Đúng hay sai?

Ở phía sau bọn họ, Minh Huy vẫn yên lặng ngồi ở đó, không nhúc nhích.

Hắn vừa vặn muốn xem Lâm Viễn sẽ xử lý như thế nào, điều này có lợi cho phán đoán của hắn.

Lâm Giản đuổi tới nơi, khi nghe được lời nói của cha, cô cũng không dám bước lên, dù sao tuy cô không tham gia vào chuyện này nhưng cũng không đứng ra ngăn cản.

Là chủ nhà, cô có thể tránh cho xảy ra mâu thuẫn.

Diệp Thanh Điệp và Tinh Vân đều đi theo.

Chỉ thấy Diệp Thanh Điệp lộ ra vẻ tức giận.

Bắt Hứa Mạt xin lỗi?

Dựa vào cái gì, cùng lắm thì không ở lại đây.

Bầu không khí yên tĩnh bao trùm lên bãi cỏ.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Hứa Mạt.

Hứa Mạt ngẩng đầu nhìn Lâm Viễn.

Cha của Lâm Tịch, người đứng đầu uy nghiêm của nhà họ Lâm.

Đứng ở lập trường của Lâm Viễn, quả thật không cần phải lựa chọn, đương nhiên chỉ bắt hắn cúi mình khuất phục.

Nhưng mà, Tinh Vân và chị Điệp lần lượt bị xúc phạm bằng lời nói.

Thậm chí, chị Điệp còn bị đánh.

Muốn hắn xin lỗi sao?

Minh Vũ vẫn mỉm cười nhìn Hứa Mạt như trước.

Hắn đang chờ, chờ Hứa Mạt xin lỗi.

Thế mà hắn lại muốn xem xem, một tên thợ săn hoang dã thấp kém lấy đâu ra can đảm để đánh hắn.

Hắn chính là nhị thiếu gia của tập đoàn Minh thị.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Hứa Mạt đi về phía trước, về phía Minh Vũ.

Minh Vũ sửng sốt, Hứa Mạt muốn làm gì?

Mắt thấy Hứa Mạt đi tới trước người mình, sau đó giơ cánh tay lên, nắm chặt.

Hắn định làm gì vậy?

Tim Minh Vũ đập thình thịch.

-Dừng tay.

Sắc mặt Lâm Viễn cũng thay đổi, quát lớn.

Ngay cả Minh Huy nãy giờ vẫn ngồi đó mỉm cười xem kịch, ánh mắt cũng thay đổi, nhìn chằm chằm Hứa Mạt, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên rồi biến mất.

Hắn dám ra tay?

Lâm Tịch nhìn Hứa Mạt, hơi ngạc nhiên.

Lâm Giản phía sau khẽ mở miệng, không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mặt.

-Bịch!

Hứa Mạt giơ nắm đấm lên trực tiếp nện xuống.

Âm thanh vang dội.

Minh Vũ mỉm cười ngã xuống, trực tiếp nằm sấp trên mặt đất.

Bãi cỏ trang viên, đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Một sự im lặng chết chóc!



Nhị thiếu gia Minh Vũ của tập đoàn Minh thị bị ăn một cú đấm ngã xuống mặt đất.

Người đánh hắn được Lâm gia mời tới, huấn luyện viên của Lâm Giản, một thợ săn hoang.

Cảnh tượng trước mắt tưởng chừng vô lý, nhưng lại thực sự xảy ra.

Lâm Giản ở phía sau kinh ngạc nhìn chằm chằm vào một màn trước mặt, đôi mắt mở to.

Hứa Mạt khi đối chiến dám động thủ với cô là bởi vì có chị gái cô làm chỗ dựa, hơn nữa còn là huấn luyện xuyên giáp.

Nhưng bây giờ thì khác.

Sao hắn dám đập xuống?

Lâm Giản cảm thấy mình sắp toi rồi.

Cô ấy cũng góp một phần trong việc này.

Lâm Viễn và Lâm Tịch cũng không ngờ rằng Hứa Mạt thực sự đánh.

Mọi người trong tập đoàn Minh thị đều sửng sốt, đưa mắt nhìn về phía Minh Huy.

Chỉ thấy Minh Huy ngồi ở đó trong ánh mắt có phần kinh ngạc, sau đó híp mắt nhìn Hứa Mạt một cái, trong ánh mắt của hắn hiện lên một tia sát khí.

Tuy em trai hắn là một công tử bột nhưng lại không ngốc, vẫn biết cân đo đong đếm lợi và hại, sẽ không làm gì quá đáng.

Một tập đoàn, chỉ có thể có một người thừa kế.

Nếu hắn, Minh Huy, ưu tú xuất chúng và là người kế nhiệm, thì việc Minh Vũ trở thành một tay ăn chơi không thể nghi ngờ là rất thích hợp.

Hai anh em đã duy trì một thỏa thuận ngầm về việc này.

Vì vậy, mối quan hệ giữa hai người họ thực sự rất tốt.

Hiện tại, Minh Vũ bị đánh.

Là tát thẳng vào mặt tập đoàn Minh thị.

Còn chuyện đúng hay sai, điều đó không quan trọng lắm.

Lâm Viễn trong lúc nhất thời cũng ngẩn người ra đó.

Ông hiển nhiên không ngờ Hứa Mạt thật sự dám xuống tay.

Nhìn Minh Vũ ngã xuống đất, ông nhất thời không biết nên xử lý Hứa Mạt như thế nào.

Tuy nhiên, dường như Hứa Mạt không nhận thức được chuyện đánh người này.

Nếu là ở thế giới ngầm, thì cũng không phải một đấm đơn giản như vậy.

Hắn có rất nhiều sự thù địch, và bất kỳ ai dưới một hoàn cảnh khắc nghiệt như thế giới ngầm cũng sẽ như vậy.

Đặc biệt là hắn vẫn một đường giết ra tới.

Đổi sang một địa điểm khác, kết quả chỉ sợ không giống nhau.

Hắn đã rất kiềm chế.

Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Lâm gia, hắn chỉ là người được mời tới.

Hứa Mạt biết rất rõ điều này.

Nhưng địa bàn Lâm gia, không có nghĩa là hắn có thể nhìn Tinh Vân và chị Điệp bị người khác làm nhục.

-Lâm Tịch tiểu thư, mấy ngày nay đã làm phiền rồi, tôi sẽ thu dọn đồ đạc rời đi.

Hứa Mạt nhìn về phía Lâm Tịch mở miệng nói.

Trong nhà họ Lâm, người duy nhất hắn có ấn tượng tốt chỉ có Lâm Tịch.

Hai chị em, một trời một vực.

Đối với chuyện này, nếu Hứa Mạt có xin lỗi, thì cũng chỉ là xin lỗi Lâm Tịch mà thôi.

Có lẽ hắn đã làm hỏng chuyện của cô ấy.

Không đợi Lâm Viễn hạ lệnh đuổi khách, Hứa Mạt đã xoay người rời đi.

Diệp Thanh Điệp và Tinh Vân dĩ nhiên cũng đi theo hắn.

-Chờ một chút.

Lâm Tịch gọi lại.

Hứa Mạt dừng bước, xoay người nhìn về phía Lâm Tịch.

Mặc dù không có chứng minh thư, nhưng Hứa Mạt không nghĩ mình không thể sống sót, chỉ là khó khăn hơn mà thôi.

Thế giới ngầm còn có thể sống tốt trong suốt thời gian trốn chạy.

Thành phố Cương Khung lớn như vậy, chẳng lẽ không có chỗ cho hắn nương thân?

Lâm Tịch nhìn Hứa Mạt.

Dựa trên những gì cô biết về Hứa Mạt, hắn sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ đánh Minh Vũ.

Lâm Tịch có phần ngưỡng mộ Hứa Mạt.

Sở dĩ cô dẫn theo một nhóm người không rõ lai lịch vào nhà mình, không chỉ bởi vì Hứa Mạt đã giúp đỡ cô trong phế tích.

Tình huống trong phế tích lúc ấy, là cô giải vây cho Hứa Mạt trước.

Sau đó Hứa Mạt bảo vệ bạn bè của mình, đưa họ quay trở lại chiếc xe.

Sau khi đưa bạn mình đến một nơi an toàn, Hứa Mạt quay lại tìm cô ấy.

Lâm Tịch đương nhiên hiểu được ý nghĩa trong đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận