Căn Cứ Số 7

Chương 207: Liên luỵ

Tôn Tiểu Tiểu hơi buồn bực nói:

-Lần này may có Bản Trạch Danh ca ca, nếu không sợ là sẽ có rắc rối, thật không nghĩ tới bọn khốn này lại ác như thế, vậy mà đều xông cả lên. Sớm biết vậy thì bản tiểu thư đã lái cơ giáp tới rồi.”

Giang Đồng cũng mở miệng nói, những người khác nhao nhao phụ hoạ theo:

-Tiểu Tiểu ngươi hôm nay cũng rất dũng cảm nha, có điều hôm nay nếu không phải nhờ có Bản Trạch Danh tới kịp thời, chỉ sợ chúng ta gặp phiền phức lớn rồi, nói không chừng còn bỏ mạng ở đây.

Vừa rồi bọn hắn đều bị bao vây, nếu còn tiếp tục thì e là xảy ra chuyện thật.

-Ta cũng không làm gì cả.

Bản Trạch Danh thờ ơ nói.

Tô Nhu liếc nhìn mái nhà bên cạnh, nơi đó không còn động tĩnh gì nữa, người cũng đã biến mất.

Lâm Tịch cũng giống như đang suy nghĩ gì đó.

Cô cũng chú ý tới mái nhà đã không còn ai, hắn đi rồi.

Nhưng hắn là ai?

Tại vì sao lại cứu mình.

Lâm Tịch không nghĩ người đó là Hứa Mạt, năng lực người kia rất mạnh mẽ và quyết đoán, vì thế cô tự nhiên sẽ không nghĩ đó lại là một thiếu niên chưa được mười bảy tuổi.

Tuy nhiên, cô không thể nghĩ ra ai khác.

Hơn nữa, năng lực người kia lại vô cùng kì quái, bài kim loại poker của hắn biết đổi phương hướng, lực sát thương vô cùng mạnh, giống như là được tinh thần lực khống chế.

Đây là một năng lực siêu phàm.

Là học viên của một trưởng bối nào đó trong học viện che giấu thân phận để hành động sao?

Người duy nhất biết thân phận của Hứa Mạt chính là Diệp Thanh Điệp.

Khoảnh khắc khi Hứa Mạt nổ súng thì Diệp Thanh Điệp liền biết là hắn, điểm ăn ý này vẫn phải có.

Nhưng thấy Hứa Mạt không hề đi ra, Diệp Thanh Điệp biết hắn không muốn bị bại lộ thân phận, cô tự nhiên sẽ không nhiều lời.

Đôi mắt đẹp nhìn về phía trước, nghe mấy người này vây quanh Bản Trạch Danh, lại có phần chút chát.

Tất nhiên cô thừa nhận sự xuất hiện của Bản Trạch Danh vào thời khắc cuối cùng đã trực tiếp khống chế cục diện.

Nhưng Hứa Mạt mới là người âm thầm trả giá trong bóng tối.

Đáng tiếc, hắn lại không muốn bị bại lộ.

Lâm Tịch đương nhiên cũng hiểu, người không muốn lộ diện kia mới là người thực sự cứu cô, nếu không phải vào thời khắc mấu chốt người thần bí kia xuất hiện thì cô đã rơi vào tay đối phương rồi.

Bản Trạch Danh đến cũng đã muộn.

Nhưng đối phương thậm chí không cho cô cơ hội để cảm ơn.

Lâm Tịch mở miệng hỏi:

-Tiểu Tiểu, lần này trừ bọn ngươi ra, học viện còn có người nào tới không?

Tô Nhu nhìn về phía Lâm Tịch, biết cô đang hỏi về người thần bí kia.

-Không có, hẳn là chỉ có chúng ta thôi? Có điều ta cũng đã thông báo cho Dương Minh lão sư......

Tôn Tiểu Tiểu nói xong thì vội vàng che miệng mình lại, giống như ý thức được mình nói sai.

Dương Minh không có tới.

Nhưng mà ngược lại Lâm Tịch không có để ý đến Dương Minh, hai người cũng là giáo viên, nhưng quan hệ chỉ ngang mức trung bình, không thân thiết lắm, Dương Minh luôn có cảm giác xa cách với cô, điều này có thể liên quan đến tính cách của hắn.

Xuất thân của Dương Minh tương đối bình thường, nhưng tu luyện vô cùng chăm chỉ, bằng thiên phú cùng sự cố gắng, hắn được vào học viện học tập, hơn nữa thành tích còn rất tốt, thực lực mạnh hơn cô, cấp độ nguyên lực ở cấp B, làm việc lại rất thận trọng.

Với tính cẩn thận của Dương Minh, đương nhiên sẽ không tham dự vào những chuyện này.

So với Dương Minh, tính cách của mấy vị học viên này ngược lại càng phóng khoáng hơn.

Điều kiện gia đình tốt, nhưng lại hay gây chuyện.

Giống như Bản Trạch Danh, hắn có thể trực tiếp điều động xe bọc thép tới.

Xuất thân của hắn có lẽ là mục tiêu mà Dương Minh phải phấn đấu cả đời.

-Ơ, Tiểu Thất đâu?

Tôn Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn Diệp Thanh Điệp, đột nhiên nghĩ tới cái tên ngốc kia, không khỏi cười hỏi.

-Tiểu Thất đang làm việc trong công ty của Tịch tỷ.

Diệp Thanh Điệp mở miệng nói.

Cô có hơi kinh ngạc, vậy mà Tôn Tiểu Tiểu lại nhớ kỹ Tiểu Thất.

-Ồ.

Tôn Tiểu Tiểu đáp lại.

Vậy mà lại khắc sâu cảm giác bị tiểu tử ngốc kia quấy rầy cả một ngày.

-Tiểu Tiểu, ngươi hỏi hắn làm gì?

Hình như Giang Đồng có chút ghen tuông, Tiểu Tiểu thế mà nhớ tên thợ săn hèn mọn đó.

-Hắn rất thú vị nha.

Tôn Tiểu Tiểu nháy nháy mắt cười nói.

Mặc dù tên tiểu tử ngốc kia hơi ầm ĩ, nhưng cô chơi cùng hắn thật sự rất vui.

Giang Đồng không thể hiểu nổi cái từ ngữ này.

-Thú vị?

-Nếu ngươi muốn phương thức liên lạc của hắn, ta có thể cho ngươi.

Diệp Thanh Điệp ở sau lưng cô nói.

-A…

Tiểu Tiểu hơi sửng sốt, sau đó nói:

-Bổn tiểu thư không thèm.

Diệp Thanh Điệp không nói nữa.

Cô biết rất nhiều người từ những thế giới khác nhau.

Nhưng Tiểu Thất vẫn là người lạc quan nhất.

Đi cùng với hắn sẽ khiến ngươi quên đi thảm cảnh của bản thân.

Cho dù thân thể không bình thường, nhưng hắn vẫn sống vui vẻ không tim không phổi*.

*không tim không phổi (没心没肺): hay vô tâm vô phế, một thành ngữ Trung Quốc, thường dùng để chỉ người vô tâm, tàn nhẫn, hay người có suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, ngu ngốc.

Thậm chí không thấy chút bi quan nào trên người hắn cả.

Nhưng, Tiểu Thất thật sự vui sao?

Hay là, hắn chỉ mang đến niềm vui cho người khác.

Diệp Thanh Điệp cũng không biết.

Có lẽ chỉ có mình bản thân Tiểu Thất mới biết được.

Một đoàn người đi ra bên ngoài đường phố Quỷ.

Bản Trạch Danh hỏi:

-Lâm Tịch tỷ có cần ta tiễn không?

-Không cần, Cục Trị an đã tới rồi, sẽ không có chuyện gì.

Lâm Tịch đáp lại.

Nếu không phải Lâm Giản bị bắt cóc thì cô cũng sẽ không tới đường phố Quỷ này.

-Để ta tiễn đi, vừa vặn ta cùng giáo viên ở cùng một khu vực, tiện đường.

Tô Nhu mở miệng nói.

-Cũng tốt.

Đám người đồng ý, sau đó chia nhau rời đi.

Dọc đường đi, Lâm Giản luôn chờ đợi lời phê bình, nhưng Lâm Tịch lại chẳng hề nói câu nào, điều này càng khiến Lâm Giản cảm thấy khó chịu hơn.

Cô biết mình đã gây ra hoạ, thiếu chút nữa liên luỵ đến chị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận