Căn Cứ Số 7

Chương 263: Đây là một thế giới mà tội ác có thể được thực hiện!

-Nguyên lực cấp bậc là B+, gần bằng cấp A, cộng thêm trang bị, sức chiến đấu thậm chí có thể đạt tới cấp độ A. Phóng tầm mắt nhìn trong thành phố Cương Khung, cũng là sức chiến đấu đơn thể cấp cao nhất.

Lâm Tịch nói.

Những cái tên đứng đầu bảng xếp hạng, đừng nói là giáo viên, ngay cả nhiều bậc thầy đến từ tám đại học viện siêu phàm cũng phải ngước nhìn họ.

Những người đó đều là thiên chi kiêu tử chân chính, hơn nữa họ đã phát huy hết tài năng của mình.

-Hứa Mạt.

Lâm Tịch nhẹ giọng nói.

Hứa Mạt nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, thấy đôi mắt sáng ngời của Lâm Tịch giờ phút này tràn đầy sức sống, nhìn cái tên đứng đầu bảng xếp hạng, nhẹ nhàng nói:

-Một ngày nào đó, cậu sẽ đi lên.

Khi ngày đó thực sự đến, nó sẽ là tâm điểm của sự chú ý.

Toàn bộ thành phố Cương Khung, đều sẽ biết tên hắn.

Hứa Mạt nhìn lên trên cùng.

Về điểm này, hắn không nghi ngờ gì cả.

-Chị Tịch, bảng điểm có kiếm được tiền không?

Hứa Mạt đột nhiên hỏi.

-???

Lâm Tịch trừng mắt liếc hắn một cái.

Hứa Mạt cười khổ, không thể trách hắn.

Bây giờ hắn thật sự rất cần tiền.

Phải trả ơn cho Tô Nhu.

Còn phải mua quần áo cho chị Điệp nữa.

Không thể để chị Điệp lúc nào cũng mặc đi mặc lại mấy món đó được.

Hắn đã hứa.

-Có thể.

Lâm Tịch mở miệng nói:

-Tham gia cuộc thi Phế Khư Chi Thành.

Hai mắt Hứa Mạt sáng lên.

Nếu như vậy thì sẽ có nhiều động lực hơn.

Còn về bảng xếp hạng, hắn không có hứng thú lắm.

Tôn Tiểu Tiểu rất phấn khích.

Chị Nam Minh vừa xinh đẹp vừa lợi hại.

Cuối cùng cũng vượt qua được anh chàng đến từ học viện Thế Tước kia.

Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy Lâm Tịch đang nói chuyện phiếm với Hứa Mạt, cô vểnh tai lên yên lặng lắng nghe.

Mặc dù cô không hiểu ý của ông già lắm.

Nhưng mà, nếu ông già muốn cô làm bạn với đám người Hứa Mạt và Lâm Tịch, ắt hẳn là có lý do.

Chẳng lẽ, ẩn giấu bí mật gì?

Cô ấy thông minh như vậy, nhất định phải moi ra cho bằng được.

-Mọi người còn chưa từng đến, tôi dẫn mọi người đi trải nghiệm nhé?

Lâm Tịch nói với Hứa Mạt.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu.

Đoàn người đi về phía tòa nhà Thế Giới Phế Tích.

Đúng lúc bọn Bản Trạch Danh cũng muốn đi.

Không chỉ có bọn họ, bởi vì Nam Minh Hỏa Vũ trở thành tồn tại đứng đầu bảng xếp hạng mất ít thời gian nhất trong lịch sử, điều này đã khơi dậy một làn sóng nhiệt tình, rất nhiều sinh viên của học viện Nặc Á đi về hướng tòa nhà Thế Giới Phế Tích.

Nếu như may mắn, có thể nhìn thấy những người trên bảng xếp hạng.

Bên trong tòa nhà sắt thép là một hàng các cỗ cơ khí, rất nhiều cơ khí đều có người, hoàn toàn bước vào thế giới của bản thân.

-Mấy cái máy này mắc tiền nhỉ?

Hứa Mạt hỏi.

-Ừm.

Lâm Tịch gật đầu:

-Công ty nghiên cứu và phát triển Thế Giới Phế Tích là công ty hàng đầu của hành tinh Bái Luân, Thế Giới Phế Tích vừa ra mắt đã trở nên phổ biến trên toàn thế giới.

Trong bối cảnh thế giới của hành tinh Bái Luân, ngành công nghiệp trò chơi giải trí cũng không phát triển.

Nhưng Thế Giới Phế Tích là một ngoại lệ, nó nằm ngoài trò chơi.

Có thể tăng cường sức mạnh con người.

Tầng một đã đầy.

Họ lên tầng ba và tìm được vài chỗ.

-Đút thẻ học sinh vào sẽ tạo ra dữ liệu duy nhất của bạn, dữ liệu này có thể được dùng để tính điểm tích lũy và xếp hạng.

Lâm Tịch nói, những người bên ngoài học viện sử dụng chứng minh thư.

Hứa Mạt và những người khác đều có thẻ sinh viên của riêng mình.

Thiết bị là một cái ghế hình tròn, Hứa Mạt cắm thẻ học sinh vào, nằm xuống, khởi động thiết bị.

Chiếc mũ bảo hiểm bao lấy đầu hắn, hệ thống tương tác thần kinh được kích hoạt và toàn bộ cơ thể của hắn hoàn toàn được bao bọc trong một thiết bị kín.

-Đang tạo dữ liệu, xin vui lòng chờ.

Một giọng nói vang lên trong đầu, kèm theo mấy tiếng bíp bíp.

Lúc này, trước mặt Hứa Mạt xuất hiện một bảng điều khiển, hệ thống nhắc nhở:

-Lần đầu tiên đăng nhập, vui lòng điền tên.

-Có thể dùng mật danh không?

Hứa Mạt suy nghĩ một chút, sau đó gõ chữ: “Thợ săn!”

-Chào mừng đến với Thế Giới Phế Tích.

-Ầm…

Đầu chấn động mãnh liệt, Hứa Mạt nhìn thấy mình đang đứng ở trong học viện Nặc Á.

Xung quanh, còn có rất nhiều sinh viên khác.

Hắn có phần không phân biệt được đây là thực hay ảo.

Ở phía xa xa, có thể nhìn thấy những con quái vật đang hoành hành trên bầu trời và các tòa nhà bị phá hủy.

Một số người đang chiến đấu với quái vật.

Vài bóng người xuất hiện bên cạnh Hứa Mạt, tất cả đều lộ ra khuôn mặt và quần áo họ mặc ban đầu.

Thậm chí, vũ khí cũng không có.

Họ không được trang bị.

-Anh Mạt, chị Điệp, nơi này quá chân thật.

Tiểu Thất nhìn xung quanh, thấy rất nhiều học sinh cầm trang bị đi lại trong học viện.

Hoàn toàn giống với thế giới thực.

-Đồ ngốc.

Một giọng nói vang lên, Tôn Tiểu Tiểu xuất hiện, nhưng cô ấy đang mặc một bộ chiến giáp màu hồng, trên tay còn cầm một khẩu súng.

-Tiểu Tiểu, sao cậu không mặc cơ giáp?

Tiểu Thất hỏi.

Tôn Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn Tiểu Thất một cái.

Thằng nhóc ngớ ngẩn này nói nhảm đến chết mất.

Là không đủ điểm tích lũy đó!

Cơ giáp rất đắt tiền nha!

Bản Trạch Danh, Lý Mạn, Giang Đồng lần lượt xuất hiện, nhưng trang bị trên người Bản Trạch Danh rõ ràng mạnh hơn nhiều.

-Nơi này tuy rằng không phải là phế tích thật sự, nhưng hệ thống giác quan hoàn toàn giống nhau, cảm giác của cái chết vô cùng khó chịu, mọi người phải cẩn thận.

Tô Nhu xuất hiện, mặc chiến giáp và cầm súng, vũ trang đầy đủ.

-Xuất phát thôi.

Lý Mạn đi về phía trước, không để ý đến đám người Hứa Mạt.

-Còn nữa.

Tô Nhu nhắc nhở:

-Ở trong này, có đôi khi con người không thân thiện lắm.

-Hiểu rồi.

Hứa Mạt gật đầu.

Đây là một thế giới mà tội ác có thể được thực hiện!

Bạn cần đăng nhập để bình luận