Căn Cứ Số 7

Chương 489: Bạn gái lớn, bạn gái nhỏ

Tư Tháp Khắc đi lên trước nói:

-Bên phía chị Điệp, tập đoàn Tư Tháp Khắc muốn tuyển chị ấy đảm nhận vai trò là người đại điện hình ảnh, cậu thấy thế nào?

-uhm…

Hứa Mạt chớp chớp mắt, nhìn Diệp Thanh Điệp.

Ngoại hình và nhan sắc của Diệp Thanh Điệp tất nhiên là không có vấn đề.

-Phí quảng cáo có cao không?

Hứa Mạt hỏi.

-Cơ bản một năm là khoảng một triệu tiền liên bang, nếu sau này nổi tiếng hơn, có thể tăng lên, hơn nữa, thời gian tương đối tự do, không có khối lượng công việc gì cả.

Tư Tháp Khắc nói.

-Anh Mạt, sau này có thể dựa vào chị Điệp được rồi.

Tiểu Thất nói.

Hứa Mạt chớp mắt, nhìn Tư Tháp Khắc hỏi:

-Tập đoàn của các cậu có cần người nữa không? Tôi cũng có thể trở thành người đại diện.

-Không biết xấu hổ.

Tiểu Thất thấp giọng mắng.

Nhưng Tư Tháp Khắc lộ ra vẻ mặt suy tư nghiêm túc, nói:

-Cậu cần tiền sao?

-Lúc đầu thì không cần.

Hứa Mạt nói, sau khi nhìn thấy cậu, cần rồi! Tư Tháp Khắc nhìn Hứa Mạt, ánh mắt dần sáng bừng lên, khiến Hứa Mạt nổi da gà. Anh ta có gì không ổn!

-Có một vụ làm ăn lớn trị giá một trăm triệu, cậu có làm không?

Tư Tháp Khắc nói.

-Không bán thân!

Hứa Mạt nhìn vào mắt Tư Tháp Khắc.

-Biến đi…

Tư Tháp Khắc nguyền rủa, xem anh ta là loại người gì vậy???

Thiếu gia chỉ có hứng thú với người đẹp thôi!



-Vụ làm ăn gì?

Hứa Mạt có chút động lòng.

Một trăm triệu tiền liên bang, mặc dù không thể nào so sánh được với sự giàu có của Tư Tháp Khắc, cũng không mua nổi một căn hộ lớn ở thành phố tương lai.

Nhưng ít ra, sau này có thể có thể sống một cách thoải mái, không cần thiết phải lo lắng về chi tiêu hàng ngày.

-Cậu có biết về ngày xấu hổ không?

Tư Tháp Khắc hỏi.

-Ừm

Hứa Mạt gật đầu, tiết học đầu tiên ở học viện Nặc Á chính là ngày xấu hổ, tiết học đó khắc sâu trong ký ức của anh.

Ngược lại không phải là thù hận, mà là con người lại có thể bùng nổ ra sức mạnh khủng bố như vậy.

Nhưng đến nay đã trôi qua mấy trăm năm rồi, nhiều thế hệ đã hình thành trong mấy trăm năm, sợ rằng con người hiện nay có ấn tượng rất mơ hồ về những năm tháng đó, chỉ có thể dựa vào tuyên truyền ký ức lặp đi lặp lại để nhớ lại về cuộc chiến tranh bùng phát ngày xấu hổ.

-Ngày xấu hổ đã trôi qua được mấy trăm năm, trong mấy trăm năm này hành tinh Bái Luân vẫn đang âm thầm phát triển, hiện nay, quần thể đô thị lấy thủ phủ làm trung tâm đã có sức mạnh nhất định, nhưng, theo tính toán của những người phía trên, nếu hành tinh Bái Luân một lần nữa gặp phải sự xâm phạm giống như thời gian đó, kết cục sẽ vẫn giống nhau.

Tư Tháp Khắc nói:

-Vì vậy, ở trên hành tinh Bái Luân, một số nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu đã chuẩn bị đường lui là di cư đến hành tinh khác, giành được quyền công dân hoặc quyền cư trú từ những hành tinh khác, nhưng đó chỉ là số ít.

-Không ai biết được cuộc chiến tranh giữa các hành tinh khi vào sẽ lại ảnh hưởng đến tinh cầu, chính phủ liên bang chỉ có thể phát triển hết sức, Vì vậy, ở trên hành tinh Bái Luân, thứ nhất là tôn trọng khoa học công nghệ, thứ hai là tôn trọng sức mạnh cá nhân, khoa học kỹ thuật là cơ sở, tất cả các loại vũ khí đều không thể tách rời khỏi sự phát triển của khoa học công nghệ, mà sự tôn trọng sức mạnh cá nhân, bắt nguồn từ một người siêu mạnh mẽ trong ngày xấu hổ năm đó, người dân liên bang mong đợi hành tinh Bái Luân chúng ta cũng có thể xuất hiện một người như vật.

-Cho đến nay, trên hành tinh Bái Luân đã xuất hiện rất nhiều nhóm người siêu mạnh mẽ, bây giờ bọn họ đã biểu tượng trong lòng người dân, sự tồn tại của những người trên đỉnh kim tự tháp kia, địa vị của họ trong lòng những người dân vượt qua tất cả, cho dù là tổng thống liên bang, hơn nữa, bọn họ cũng đang bồi dưỡng những người thế hệ sau, đời trước tiếp bước đời sau, từng thế hệ cố gắng, để có thể ứng phó với chiến tranh có thể bùng nổ trong tương lai.

-Vì bồi dưỡng thế hệ sau, dưới sự thúc đẩy của bọn họ cùng với chính phủ, hàng năm chính phủ liên bang đều sẽ tổ chức cuộc đại chiến của những người siêu phàm, lấy thủ phủ thành phố Xuyên Tinh là trung tâm quần thể đô thị, tất cả các học viện siêu phàm cùng với các thế lực lớn đều sẽ tới tham dự, nếu có thể đoạt được giải nhất, liên bang ban thưởng 100 triệu tiền liên bang, ngoài ra còn có thể gia nhập vào thế lực thần bí bên trên học viện siêu phàm, với tư cách bồi dưỡng tương lai của hành tinh Bái Luân.

-Tiền thưởng 100 triệu tiền liên bang.

Nội tâm Hứa Mạt có hơi xao động, chính phủ liên bang vì bồi dưỡng người siêu phàm, chính xác cần phải có một số phương pháp khích lệ.

-Tất nhiên, trên thực tế 100 triệu tiền liên bang chẳng đáng gì, phí quảng cáo cùng với tiền vé vào của cuộc đại chiến người siêu phàm không biết sẽ mang lại bao nhiêu lợi nhuận, nếu như thật sự có thể lấy được giải nhất thì tiền liên bang đã không còn là điều quan trọng nữa, mà là địa vị, danh vọng, nói như vậy có hiểu được không?

Tư Tháp Khắc nhìn Hứa Mạt nói.

-Cậu nhìn tôi giống kẻ ngốc à?

Hứa Mạt hỏi.

-Hơi hơi.

Tư Tháp Khắc tiếp tục nói:

-Tập đoàn Tư Tháp Khắc cũng sẽ phái người đại diện tham chiến, nếu cậu có thể đại diện tập đoàn Tư Tháp Khắc tham chiếm, thì cũng được xem là người đại diện, phải sử dụng trang bị cùng vũ khí của tập đoàn Tư Tháp Khắc chúng tôi, phí đại diện khoảng 10 triệu tiền liên bang, nếu có thể vào được top 100, mỗi lần tiến thêm mười bậc, thêm 1 triệu, vào được top 10 thì thêm 10 triệu nữa.

-Nếu được giải nhất thì tôi có thể kiếm được bao nhiêu?

Hứa Mạt ngầm tính toán.

-Giải nhất?

Tư Tháp Khắc nhìn Hứa Mạt:

-Đừng nghĩ tới, vào được top 100 là rất tốt rồi.

Hứa Mạt nhìn Tư Tháp Khắc, anh ta bị mình đánh nhiều lần vậy rồi mà vẫn còn tin tưởng anh như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận