Căn Cứ Số 7

Chương 408: Công khai

Như vậy kế tiếp, dân chúng sẽ ngày càng đòi hỏi danh sách dịch tiến hóa gen cao, ỷ lại vào dịch tiến hóa gen, sẽ không tách rời được.

Đây là thị trường lớn đến mức nào chứ?

Chỉ có điều, quá trình chế tạo những dịch gen tiến hóa này tràn đầy tội ác.

Lúc này, Hứa Mạt thấy được chính mình trên màn hình. Hình ảnh và chiến cơ của quân đội phía nam thêm cả người đàn ông họ Lý cùng nhau đi giết con quái vật bay kia, không ít người cũng cảm thấy hiếu kỳ về thân phận của hắn.

Cơ mà cho dù có tò mò, thì cũng không gây ra sự chú ý quá lớn. Đây mới là trạng thái bình thường, dù sao lần chiến đấu này không phải là trận chiến anh hùng gì.

Việc thanh niên họ Lý kia được chú ý, rõ ràng có sự trợ giúp từ thế lực phía sau.

Cái trò này, Hứa Mạt đã rất quen thuộc, kiếp trước hắn đã gặp quá nhiều.

Hứa Mạt cảm thấy hơi đau lòng.

Bọn họ dường như đã quên đi, một vị hai mươi năm trước đã dùng sức của một mình mình ngăn chặn lỗ hổng. Bây giờ đã có tuổi, nhưng vẫn là lão chiến thần tỏa ra mùi nguy hiểm có thể chém ra được lỗ hổng.

Hình như cũng chẳng có người nào nhớ thương đến những chiến sĩ của quân đội phía Tây Nam đã hi sinh toàn bộ và vô số binh sĩ tử trận trên chiến trường đó.

Những người này dường như đều bị chìm vào quên lãng.

Xe cộ vẫn đi về phía trước, đi đến khu vực ngoại thành phía nam thành phố Cương Khung, gần khu vực bên ngoài thành phố.

Nam Lăng, nghĩa địa của thành phố Cương Khung.

Phía trước mộ của Lâm Thanh Trạch.

Ngoại trừ người nhà của Lâm Thanh Trạch, hôm nay có không ít người đã tới tiễn đưa.

Trong đó, phần lớn là thầy cô, giảng viên của học viện Nặc Á, đến tiễn viện trưởng Lâm một đoạn đường.

Lần lượt có người đi đến bên này.

Lúc nhóm người Hứa Mạt đến, mọi người tự giác nhường đường, dĩ nhiên không phải vì Hứa Mạt, mà là vì lão viện trưởng đến.

-Lão viện trưởng.

-Viện trưởng.

Rất nhiều người mở miệng chào, ông lão vẫn đi thẳng về phía trước, đi đến trước bia mộ.

Phu nhân Lâm thấy lão viện trưởng đến, liền lùi sang một bên, lão viện trưởng cúi người về phía mộ, sau đó mở miệng nói:

-Vốn tưởng rằng bộ xương già ta sẽ đi trước, không ngờ cậu lại đi trước ta một bước, nhưng mà, cũng chẳng lâu nữa, ta cũng sẽ có thể đi tìm cậu. Đến lúc đó, chúng ta cùng uống mấy ly nhé.

-Lão viện trưởng...

Phu nhân Lâm rơi nước mắt.

-Em dâu à, những năm này ta luôn để cho Lâm Thanh Trạch giúp việc cho mình, bận qua bận lại, nên có rất ít thời gian bầu bạn với người nhà, thật xin lỗi.

Lão viện trưởng cúi người về phía phu nhân Lâm.

Phu nhân Lâm bật khóc đi lên trước đỡ ông lão lên, không dám nhận.

-Lão viện trưởng, Thanh Trạch hắn là rất vui vẻ, có thể được giúp việc cho lão viện trưởng, Thanh Trạch luôn cho đó là niềm vinh dự, không oán cũng không hối hận, chúng tôi luôn xem là niềm kiêu ngạo.

Phu nhân Lâm nói.

-Lâm Thanh Trạch không hề hối tiếc, nhưng ta lại rất ân hận.

Lão nhân thở dài một tiếng. Nếu như ông không để Lâm Thanh Trạch ngồi ở vị trí này, thì hắn cũng sẽ không bị giết hại.

Đến bây giờ, vẫn chưa có một câu trả lời nào. Quái thú thì không tìm được, chuyện đã bị xác định, kết luận lại là chết do quái thú giết trong tai nạn.

Nhưng quái thú ở đâu, không biết, cũng không một ai quan tâm.

Thành phố vội vàng tạo nên một vị anh hùng mới, ai sẽ quan tâm một vị viện trưởng tạm quyền bị giết chết bởi quái thú trong tai nạn chứ?

-Hứa Mạt.

Lão nhân hô một tiếng, Hứa Mạt đi lên phía trước, nhìn về phía bia mộ, hắn thấy được bốn chữ học sinh Hứa Mạt.

-Cậu là do Lâm Thanh Trạch phát hiện rồi đưa vào học viện. Vì thế, Lâm Thanh Trạch hoàn toàn cũng được xem như thầy của cậu.

Lão viện trưởng mở miệng nói:

-Qua hành lễ đi, cậu cũng đứng ở một bên.

-Vâng, thưa thầy.

Hứa Mạt đứng trước bia mộ, cúi người chào thật sâu.

Sau đó cúi đầu ba cái, hắn đi về một bên, đứng cạnh bia mộ, ngay bên Lâm Dao, lấy thân phận thân thuộc tham gia tang lễ lần nà.

-Cảm ơn anh Hứa Mạt.

Lâm Dao đứng bên cạnh mắt đỏ ngầu. Mấy hôm nay, cô dường như ngủ không được ngon giấc, mắt đầy quầng thâm.

-Tôi là học sinh của thầy, sau này sẽ trở thành anh của cô thật.

Hứa Mạt nhìn thấy cô khóc, nói:

-Không được khóc.

-Vâng.

Lâm Dao dùng sức gật đầu, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt chảy xuống.

Lâm Thanh Trạch dù không phải là anh hùng, hắn nhiều việc bề bộn, lơ là người nhà, thế nhưng, người nhà đều giải thích vì hắn, yêu kính hắn, còn xem hắn là niềm vinh dự của mình.

Lần lượt có người tiến lên cúi chào bia mộ, dâng lên hoa tươi, đặt trước bia mộ.

Tôn Bàn Tử đem theo vợ và con gái Tôn Tiểu Tử cùng tới, một nhà ba ngươi đều cúi người chào.

Tôn Tiểu Tiểu cũng thu lại dáng vẻ đùa giỡn, rất nghiêm túc, rất yên tĩnh, không hề nói gì.

Không khí tang thương bao trùm cả tang lễ.

Lúc này, phía sau đám người bỗng truyền đến tiếng ồn ào, một đoàn người từ trong đám người đó ép ra. Dẫn đầu là một người trung niên, tóc ngắn, ăn mặc sạch sẽ, nhìn khá già dặn.

Không ít người nhíu mày, sao hắn lại tới đây?

Tân viện trưởng mới nhậm chức của học viện Nặc Á, Thiết Vinh.

Sau hai ngày Lâm Thanh Trạch bị sát hại, hắn lên nhậm chức.

Hơn nữa, chuyện viện trưởng Lâm bị giết hại vẫn còn tồn tại nhiều điều kỳ lạ, Thiết Vinh vậy mà lại chạy tới tang lễ.

Lão nhân Đạm Đài và Tôn Bàn Tử cũng nhăn mày, nhưng hôm nay là tang lễ của Lâm Thanh Trạch, bọn hắn cũng không muốn làm lớn chuyện, vì vậy cũng không cản hắn.

Thiết Vinh đi lên trước bia mộ, cúi đầu về phía mộ Lâm Thanh Trạch, sau đó mở miệng nói:

-Viện trưởng Lâm bị hại là tai họa của học viện Nặc Á. Những năm gần đây, viênh trưởng Lâm làm việc cẩn trọng, vì học viện Nặc Á mà bỏ ra tâm huyết rất lớn. Học viện sẽ ghi nhớ công cống hiến của viện trưởng Lâm.

Phía sau, có người quay chụp lại.

Tôn Bàn Tử nhăn mặt nhiều thêm, đây là tới tham dự tang lễ hay giả vờ giả vịt?

Hoặc là công khai thể hiện thân phận của hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận