Căn Cứ Số 7

Chương 286: Lần này khác với hôm qua

Tô Nhu tiếp tục bắn chiếc xe, muốn trực tiếp hạ bệ chiếc xe, pháo năng lượng thậm chí xuyên qua phía trong xe, Minh Vũ nằm sấp xuống, năng lượng khủng khiếp xuyên qua đỉnh đầu hắn.

Tô Nhu luôn bìn tĩnh nhưng lúc này đây cô lại cực kì bạo lực, trong ánh mắt có sát khí.

Vừa rồi rất nguy hiếm, bốn người sát thủ của thế giới ngầm vũ khí đều vô cùng mạnh, nếu như không có Bổn Trạch Danh, Hứa Mạt và Lâm Tịch đủ mạnh để chắn đối phương thì bọn họ sẽ rất thảm, khả năng sẽ có mấy người chết ở nơi này, nghĩ thôi mà cô đã cảm thấy sợ hãi.

Tình huống này mà Minh Vũ vẫn muốn chạy.

Tô Nhu vẫn muốn tiếp tục nổ súng nhưng cô nhìn thấy Hứa mạt đang đi qua đó.

Trong xe, cơ thể Minh Vũ không ngừng run rẩy.

Nhìn thấy bộ đàm, Minh vũ liền nghe máy.

-Minh Vũ, em đang làm gì vậy?

Minh Huy tức giận mắng chửi.

-Anh, bọn Hứa Mạt muốn giết em, cứu em với.

Minh Vũ gào thét trong xe.

Hứa mạt từng bước từng bước tiến tới, đứng ở trước cửa sổ, kéo cửa xe mở ra.

Minh Vũ sững sờ, nhìn Hứa Mạt nhấc đao lên.

-Hứa Mạt, mày dám giữa tahnh thiên bạch nhật mà hành hung giết người sao?

Minh Vũ hết to như là sự dũng cảm của bản thân.

-Phập.

Đao của Hứa Mạt trực tiếp đâm xuyên qua cổ Minh Vũ sau đó rút ra.

Máu tươi chảy như sông, có thể Minh Vũ run lên không ngừng, ánh mắt tuyệt vọng.

Hắn tại sao dám giết mình cơ chứ?

Ở chỗ xa, rất nhiều người đã nhìn thấy cảnh này, bọn họ đều chụp lại.

Giết người giữa đường, quá tàn nhẫn rồi.

Người này là ai vậy chứ?

Lúc này có rất nhiều xe đi tới, trực tiếp dừng ở đó.

Là xe của cục trị an.

Liên tiếp có người xuống xe, súng trong tay nhắm vào Hứa Mạt.

Người dẫn đầu đã nhìn thấy Minh Vũ trên xe.

Thật tàn nhẫn.

Ở giữa đường giết chết nhị thiếu gia của tập đoàn Minh Thị.

Hắn chưa từng thấy qua ai tần nhẫn như vậy.

-Buông vũ khí xuống.

Một giọng nói truyền đến, Hứa Mạt vứt đao chiến đi.

Không cần đối đầu với người của cục trị an.

Hắn xoay người nhìn sang hướng khác, chỉ thấy bọn người Tô Nhu đều đang đi qua đứng cùng với Hứa Mạt, nhìn chằm chằm người của cục trị an.

Hứa Mạt không giết thì bọn bọ cũng giết.

Diệp Thanh Điệp và Ngải Nhĩ Sa đỡ Lâm Tịch, đơn giản chỉ là giúp Lâm Tịch băng bó vết thương.

-Hứa Mạt, Chị Tịch cần phải đi bệnh viện.

Diệp Thanh Điệp nói.

-Tiểu Tiểu, hỏi thử ba cô xem là sắp tới chưa?

Hứa mạt nói.

-Được.

Tôm Tiểu Tiểu liên lạc với Tôn mập, sau đó nói:

-Sắp tới rồi.

Người của cục trị an đi lên trước xem tình hình của Minh Vũ, sớm đã không còn hơi thở rồi, người dẫn đầu nói:

-Bắt đi.

Có người đi đến phía Hứa Mạt.

Bổn Trạch Danh và Tô Nhu bọn họ đứng hai bên, trừng mắt nhìn những người đang đi lên đó.

Người của cục trị an hơi đau đầu.

Những người này mắc quần áo của học viện, dám ở giữa đường giết chết Minh Vũ, sợ là cũng không phải là đơn giản.

Bổn Trạch Danh đi lên trước thượng lượng với người dẫn đầu, lập tức sắc mặt của người dẫn đầu biến sắc, nói:

-Bất luận có là ai, giữa đường mà giết người đầu tiên phải đưa về cục trị an điều tra.

Trong không trung có máy bay bay tới, sau đó dừng trên bãi đất trống.

Tôn mập nhảy xuống, hét:

-Tiểu Tiểu.

-Đứa chị Tịch đi bệnh viện trước đã.

Hứa Mạt nói với Diệp Thanh Điệp và Ngải Nhĩ Sa.

-Ừ.

Mấy người gật đầu, dìu Lâm Tịch lên máy bay.

Diệp Thanh Điệp, Ngải Nhĩ Sa, Tiểu Tiểu đưa Lâm Tịch lên máy bay, Lâm Giản cũng lên theo, mấy người khác thì ở lại.

Tôn mập đưa mắt nhìn người của cục trị an, nói:

-Không nên rước họa vào thân.

Nói xong hắn đi lên máy bay đưa Lâm Tịch đi.

Người cầm đầu cục trị an xoay người rời đi, hắn lặng lẽ liên hệ với cục trưởng phân cục.

Nhất định phải xin chỉ thị rồi.

Sự việc của bên này, hắn đã không đủ cấp.

Rất nhanh hắn quay về bên này nhìn bọn người Hứa Mạt nói:

-Bỏ vũ khí xuống theo chúng tôi về điều tra, mặc dù là sinh viên của học viện Siêu Phàm cũng không có đặc quyền phạm tội.

Hứa Mạt trừng mắt nhìn bóng người đi lên trước.

-Chúng tôi là tự vệ.

Tô Nhu nói:

-Chúng tôi mới là người bị hại.

-Về cục tự nhiên sẽ điều tra rõ.

Đối phương trả lời.

Thấy người của trị an sắp còng người đi thì có ánh sáng mạnh chiếu tới làm chói mắt mọi người.

Ánh mắt người cục trị an đánh qua nhìn về đằng sau, dùng tay chắn trước mắt.

Từng chiếc xe quân sự lái tới, trực tiếp vây quang chỗ này.

Liên tiếp có người từ trên xe xuống, có cầm vũ khí, một người trong số họ đi lên trước, nói:

-Nghe nói ở đây đã xuất hiện phần tử bạo động, bây giờ do chúng tôi tiếp quản.

- Không cần cục trị an chúng tôi đang tiếp quản.

Người dẫn đầu cục trị an nói.

Người của quân đội xông lên vây quanh cục trị an.

Sắc mặt người của cục trị an lập tức thay đổi cực kì khó coi.

Ở thành phố Cương Khung.

Địa vị cục trị an rõ ràng là không bằng quân đội.

Cách biệt quá nhiều.

Ở chỗ xa, bên ngoài quán bar đã có rất nhiều người vây quanh.

Bọn họ đều đang nhìn về phía này.

Cuộc đấu súng bên ngoài quán bar, giết người giữa đường, xung đột giữa cục trị an và quân đội.

Đây là sao vậy?

Bọn họ cảm thấy có thế lực vô cùng lớn.

Người chết đó nghe nói là nhị thiếu gia của tập đoàn Minh Thị.

Ai mà điên rồ như vậy?

Minh Huy đã đến rồi.

Hắn ngồi trên xe không xuống mà là quay số gọi cho bố mình.

-Bố đã biết sự việc rồi.

Trong bộ đàm truyền tới giọng nói già nua, dường như có vẻ hơi mệt mỏi.

-Con nên làm thế nào?

Minh Huy luôn kìm nén cảm xúc bản thân.

Bất luận là Minh Vũ ở bên ngoài danh tiếng có như thế nào nhưng tuyệt đối là một đứa em ngoan, không tranh đoạt quyền lực chỉ làm một công tử nhà giàu.

Bây giờ em trai hắn bị người ta giết chết.

-Bố đã để truyền thông qua đó rồi, sự việc đến nước này cũng không có lựa chọn nữa, bố sẽ xin sự giúp đỡ của công ty.

Âm thanh từ bộ đàm truyền ra.

Minh Huy trầm mặc giây lat, sau đó nói:

-Hiểu rồi ạ.

Bố con hai người đều biết tập đoàn Minh Thị đã ngàn cân treo sợi tóc rồi.

Lần này khác với hôm qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận