Căn Cứ Số 7

Chương 917: Xuất hiện

Các học sinh xung quanh cũng đều xúc động, một phát súng này của Lư Khắc, hắn sẽ vì nó mà trả 1 cái giá khổng lồ. Kết quả nhẹ nhất là tiền đồ bị phá hủy, còn kết quả tồi tệ nhất, có thể gặp phải tai ương lao ngục.

Lư Khắc thân là chủ nhiệm của khoa cơ khí, hơn nữa tuổi tác cũng không phải quá lớn, tiền đồ sáng lạn rộng mở, không ai nghĩ tới vừa rồi hắn lại làm như vậy.

Trên thực tế, Lư Khắc vốn cũng không quá quyết tâm, nhưng chuyện xảy ra hôm nay, làm cho hắn phải đứng ra, học sinh không liên quan đến lúc này còn có thể vì đạo nghĩa mà chiến đấu, hắn thân là cha ruột của Ốc Nhĩ, làm sao có thể nhìn những học sinh này bị phạt, chỉ có thể để hắn gánh chịu tất cả những thứ này.

Tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay, không chỉ là vấn đề Ốc Nhĩ bị thương, mà còn phá hủy niềm tin của Lư Khắc từ trước đến nay, giá trị của hắn đổ nát, tuyệt vọng hoàn toàn đối với Đại học Lư Tạp Tư, hắn đã dành hơn nửa cuộc đời của mình ở đây, Đại học Lư Tạp Tư vô cùng có ý nghĩa đối với hắn ta, hắn đã đóng góp tất cả mọi thứ cho nơi này, hắn đã lên kế hoạch cống hiến cuộc sống của mình cho sự nghiệp ở nơi này.

Nhưng bây giờ, hắn phải đứng ra, vì Ốc Nhĩ, cũng vì những sinh viên theo đuổi đạo ngĩa.

-Thất bại sao?

Lư Khắc nhìn về phía Ni La, Ni La giờ phút này đang nằm trên mặt đất, nhưng một kích trí mạng vừa rồi đã bị thủ hạ của hắn chặn lại, không biết Ni La hiện tại như thế nào.

-Bắt hắn.

Bóng người mặc áo giáp đen kịt lạnh như băng mở miệng nói, lực lượng vũ trang khóa chặt Lư Khắc lại.

-Chaa.

Ốc Nhĩ hô to, muốn xông lên, lại bị Hứa Mạt một tay giữ lại, hiện tại Ốc Nhĩ đi qua cũng vô dụng.

-Tiểu Ốc Nhĩ, không cần làm bậy.

Một âm thanh truyền đến ở phía sau.

-Lư gia gia.

Ốc Nhĩ hô một tiếng, Lư lão đi về phía trước, từng bước đi về phía trước, đi tới bên cạnh Lư Khắc.

-Tốt xấu gì hắn ta cũng là chủ nhiệm khoa cơ khí của trường, có thể thả ra rồi nói chuyện không?

Lư lão nhìn về phía người cầm đầu.

-Lư lão, Lư Khắc xúi giục học sinh bạo động, chính mình cũng hành hung ngay tại chỗ, nhất định phải bắt lại.

Người kia đáp lại.

-Các ngươi định xử lý như thế nào?

Lư lão hỏi.

-Chuyện này ta không quyết định được.

Người nọ đáp lại một tiếng, đúng lúc này, cách đó không xa có người đi về phía bên này, người của bệnh viện trường cũng tới, mang bọn Ni La đi trị liệu.

-Lư lão, chuyện này, Lư Khắc quá nóng.

Người đến là Giám đốc Viện Nghiên cứu Mạc Địch.

-Là nhà trường xử lý bất công.

Lư lão nói.

-Bây giờ không còn là chuyện của trường học nữa, thậm chí còn liên quan đến vấn đề ngoại giao.

Mạc Địch lạnh nhạt mở miệng:

-Để cho học sinh giải tán hết đi, sau này cũng đừng xúc động như vậy, mang Lư Khắc đi.

-Ngươi định xử trí như thế nào?

Lư lão nhìn chằm chằm Mạc Địch hỏi.

-Hiện tại, cũng không phải thứ mà ta có thể quyết định.

Mạc Địch nhìn Lư lão, sau đó hơi hành lễ, xoay người rời đi, bên này những người khác áp giải Lư Khắc cùng nhau rời khỏi.

Học sinh chung quanh nhìn thấy một màn trước mắt đều không nói nên lời, với lực lượng tuyệt đối trước mặt, phản kháng của bọn họ chung quy vẫn quá yếu.

-Ba.

Ốc Nhĩ xông lên.

-Lư lão, giúp ta chăm sóc Ốc Nhĩ.

Lư Khắc quay đầu lại cầu xin.

-Được.

Lư lão gật đầu, Ốc Nhĩ muốn đuổi theo, bị Lư lão kéo lại.

-Lư gia gia, bọn họ muốn làm gì ba ta?

Mắt Ốc Nhĩ đỏ bừng, thanh âm có ý sợ hãi, hướng về phía Lư lão nói.

-Ta sẽ cố gắng hết sức.

Lư lão nhìn Ốc Nhĩ, trong lòng lại âm thầm thở dài, hắn cũng không nắm chắc.

Đúng như lời đối phương nói, một phát súng này của Lư Khắc đã là một sự kiện liên quan đến vấn đề ngoại giao.

-Tất cả giải tán đi.

Lư lão nhìn về phía học sinh mở miệng nói, nhưng học sinh chung quanh vẫn không chịu rời đi, trong lòng bọn họ cũng không cam lòng. Y Trạch và Tạp Đặc đi về phía Hứa Mạt, Tát Nhĩ liếc mắt nhìn Hứa Mạt một cái, sau đó yên lặng rời đi, nếu không có quan hệ gì với Hứa Mạt, như vậy những chuyện khác, hắn cũng không quản được, dù sao hắn cũng là người ngoài.

Hứa Mạt đi tới trước, đi về phía lư lão bên này, Nam Tương Y cũng đi theo, nhưng giờ phút này lại không biết nên mở miệng như thế nào.

-Hứa Mạt, ngươi hỗ trợ tiếp đón Tiểu Ốc Nhĩ một chút, ta đi làm chút chuyện.

Lư lão nói với Hứa Mạt.

-Được, Lư lão ngài bận thì cứ đi làm.

Hứa Mạt gật đầu, Lư lão cũng muốn cố gắng thử một chút.

Lư lão vỗ vỗ bả vai Ốc Nhĩ rồi rời khỏi, Ốc Nhĩ ngồi xổm xuống, hai tay che mặt, nói:

-Là ta vô dụng.

Nếu không phải là hắn bất tài, hắn cũng sẽ không làm liên lụy đến cha hắn.

-Ốc Nhĩ, sẽ không sao đâu.

Hứa Mạt nói.

-Hứa Mạt ca, bọn họ sẽ đối phó với ba ta như thế nào?

Ốc Nhĩ ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Mạt, ánh mắt hiện lên tơ máu.

-Bọn họ không dám đối với ba ngươi như thế nào cả.

Hứa Mạt nói:

-Ta sẽ giúp ngươi.

Lư Khắc sửng sốt, nước mắt chảy xuống, tuy cũng không cho rằng Hứa Mạt có thể giúp hắn, nhưng hắn vẫn khóc rống như cũ, nói:

-Hứa Mạt ca, cám ơn.

Hứa Mạt xoay người, đi về phía trước vài bước, nói với Y Trạch và Tạp Đặc bên cạnh:

-Đã sắp xếp xong chưa?

-Đã an bài xong cả rồi, thật sự muốn làm sao?

Âm thanh của Tạp Đặc ép rất thấp, trong lòng hắn cũng có chút gợn sóng, Hứa Mạt thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này sao?

-Ừm, bí ẩn một chút, không nên bại lộ chính mình.

Hứa Mạt thấp giọng nói.

Hai người gật đầu, chuyện này liên lụy không nhỏ.

Nam Tương Y quay đầu nhìn về phía ba người Hứa Mạt, cô giống như nghe được cái gì đó, nội tâm hơi rung động.

Câu nói ta sẽ giúp ngươi kia của Hứa Mạt, tựa hồ… không phải là nói cho vui.

Vậy, hắn ta sẽ giúp Ốc Nhĩ thật sao?

Làm thế nào để trở mình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận