Căn Cứ Số 7

Chương 703: Sững sờ

-Lưu Phong.

Sử Cường nhìn Cát Hồng nói.

-Bật loa ngoài đi.

Cát Hồng nói.

Sử Cường gật đầu và ấn nút kết nối.

-Lưu Phong tiên sinh.

Sử Cường hét lên.

-Sử Cục.

Thị trưởng Lưu Phong nói:

-Cục Thần Kiếm nhất định đã biết chuyện này. Hành tinh Lan Tư Lạc Đặc luôn chờ cơ hội, có người cố ý dùng cơ hội này để cho hành tinh Lan Tư Lạc Đặc có cớ xâm nhập, đây không phải là chuyện ngoài ý muốn, có kẻ đã lên kế hoạch.

-Từ trước đến nay, hành tinh Bái Luân luôn một mực khôi phục nguyên khí, chúng ta cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ mấy trăm năm trước, muốn phát triển cần mượn ngoại lực, chỉ bằng chính chúng ta, hành tinh Bái Luân sợ là không thoát được.

-Hiện tại, hành tinh Bái Luân đang dần dần ngênh đón bình minh, chúng ta chỉ cần kiên trì thêm vài năm, một thế hệ hoặc hai thế hệ nữa cố gắng, cho nên cá nhân mặc dù chịu một ít sỉ nhục cũng không thành vấn đề, mặc dù có rất nhiều dị tộc để mắt tới, nhưng chỉ cần tuân thủ giao ước ngân hà, chúng ta còn có thể trì hoãn một đoạn thời gian để chờ đợi. Ta không biết mục đích của họ là gì. Tuy nhiên, nếu chiến tranh nổ ra bây giờ, theo những gì chúng tôi biết, hành tinh Bái Luân không có cơ hội chiến thắng.

-Dân chúng không biết rõ tình hình thật sự, cũng không biết thực lực chênh lệch thế nào, bọn họ bị cảm xúc chi phối, bị tức giận làm cho choáng váng đầu óc, Mặc dù ta so với bọn họ còn tức giận hơn, nhưng mà, tức giận không giải quyết được vấn đề, chỉ mang đến thương vong càng lớn, chiến tranh giữa các hành tinh không nên khiến người dân đổ máu, đây là chuyện của chính phủ liên bang và quân đội.

-Trong những năm qua, ta cảm ơn Cục Thần Kiếm đã hỗ trợ và hy vọng rằng Cục Thần Kiếm có thể tìm ra những kẻ phản bội Liên bang, ngăn cản mọi người khỏi cuộc chiến. Ta không thể làm gì được. Sau sự việc này, ta sẽ nhận lỗi và từ chức.

Lưu Phong nói, hắn ta biết rằng vị trí thị trưởng này hắn sẽ không thể tiếp tục làm.

Sau khi cúp điện thoại, máy bay của Lưu Phong tiếp tục lái về phía khu vực nhượng quyền của hành tinh Lan Tư Lạc Đặc, được rất nhiều máy bay chiến đấu hộ tống, và một số lượng lớn lực lượng vũ trang từ thành phố Xuyên Tinh tiến vào.

Trong Cục Thần Kiếm, Sử Cường cúp điện thoại và nhìn Cát Hồng.

-Quân đội do Lưu Phong kiểm soát không có khả năng là đối thủ của hành tinh Lan Tư Lạc Đặc. Lần này hắn ta không đi khai chiến, nhưng rất có thể hắn ta đang thuyết phục mọi người sơ tán.

Sử Cường nói:

-Theo cách này, chính hắn phải biết rằng chức thị trưởng này không làm tiếp được, hắn ta sẽ bị hàng ngàn người buộc tội và chịu mọi lời chỉ trích từ Liên bang

-Những năm này Lưu Phong cũng đã vất vả rồi.

Cát Hồng nói, sau đó nhìn Hứa Mạt nói:

-Nếu Lưu Phong đi thuyết phục mọi người rời đi, điều đó có thể không hiệu quả, có thể khơi dậy sự tức giận của dân chúng. Hứa Mạt, cậu đi với bọn ta.

Hứa Mạt bây giờ có thế lực vô song ở thành phố Xuyên Tinh, nếu như hắn tới thuyết phục, sẽ hữu dụng hơn Lưu Phong.

Chiến tranh là chuyện của liên bang quân đội, cùng dân thường không quan hệ, không cần hy sinh vô nghĩa.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu.

Trong lòng hắn cũng cảm thấy xúc động, hình như nơi nào có người thì sẽ có đấu tranh, chính phủ liên bang là như vậy, nhưng vẫn có nội bộ đấu tranh, đủ các loại âm mưu.

Mặc dù Thị trưởng Lưu Phong sẽ bị chỉ trích là không liêm chính, nhưng ở một khía cạnh nào đó thì cũng có lý trí, biết thực lực chênh lệch nên đành chịu nhục mà tìm cách phát triển.

Trên đời này có người khác người, có người theo đường lối cứng rắn, còn có Thị trưởng Lưu Phong và những người khác, ai có thể phân biệt được ai đúng ai sai?

Nhưng chí ít, dân chúng hiển nhiên không thích phái yếu, không ai nguyện ý thỏa hiệp chịu ức hiếp.

Có lẽ, thị trưởng Lưu Phong cũng không sẵn lòng. Nhưng vì Liên bang, hắn ta có thể hy sinh bản thân mình.

Các lực lượng vũ trang của Cục Thần Kiếm lần lượt tiến về phía các máy bay chiến đấu, từng chiếc máy bay chiến đấu cất cánh rồi rời đi, hướng về khu vực nhượng quyền của Lan Tư Lạc Đặc



Khu vực nhượng quyền hành tinh Lan Tư Lạc Đặc.

Trên bầu trời, dày đặc các loại máy móc xếp hàng ngay ngắn dưới dạng kỹ năng chiến đấu, bắn về một hướng, nơi mọi người không ngừng cố gắng xông vào khu vực nhượng bộ, thật hỗn loạn.

Các lực lượng vũ trang của chính quyền thành phố Xuyên Tinh đã đến, nhưng họ không ở đây để chiến đấu, mà là để cưỡng chế tách khu nhượng quyền khỏi người dân.

Trên máy bay trên bầu trời, Lưu Phong, thị trưởng thành phố Xuyên Tinh, dùng lời nói thuyết phục người dân sơ tán.

Tuy nhiên, trước thái độ nhu nhược của chính quyền thành phố và lực lượng vũ trang thậm chí còn ngăn cản, sự tức giận của người dân càng trở nên tồi tệ hơn và tình hình vẫn nằm ngoài tầm kiểm soát, nhiều người đã xông vào khu vực nhượng quyền và xả súng. Thậm chí nổ súng với cả lực lượng vũ trang của thành phố Xuyên Tinh.

Thị trưởng Lưu Phong trong phi cơ, nhìn thấy tình hình không thể kiểm soát cảm thấy lạnh sống lưng, ai đó đang kích động sự tức giận của mọi người, họ đều bị cơn giận làm cho mờ mắt và bị cảm xúc chi phối, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ có thương vong lớn hơn.

Ở thành phố Xuyên Tinh, vô số người nhìn vào hình ảnh trên màn hình, tất cả họ đều đầy tức giận.

Chính phủ không đủ năng lực, cho đến bây giờ, họ vẫn đang thuyết phục người dân của mình rời đi thay vì bắt đầu một cuộc chiến. Loại cảm giác khó chịu đó khiến mọi người ở Thành phố Xuyên Tinh muốn bước vào chiến trường ngay lập tức.

-Ầm...

Lúc này, phía trên xa xa, một hàng chiến đấu cơ đang hướng bên này bay tới, rất nhiều người ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng dâng lên một trận cảm khái, chính là máy bay chiến đấu của Cục Thần Kiếm. Cục Thần Kiếm đã đến. .

Máy bay chiến đấu một đường tiến về phía trước, rất nhanh đã đến khu vực ngăn cách của nhượng bộ, chỉ nhìn thấy một bóng người bước ra khỏi máy bay chiến đấu, bóng người này đang lái một chiếc người máy, nhìn xuống đám đông và điều chỉnh âm lượng của bộ khuếch đại trong người máy đến lớn nhất, sau đó nói:

-Tôi là Hứa Mạt.

Sau khi giọng nói vừa dứt, rất nhiều người sững sờ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người máy trong không trung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận