Căn Cứ Số 7

Chương 488: Lương rất cao

Nhấc bước chân, anh đi đến thành phố tương lai.

Hai người rời đi, học viện Hoàng Gia thủ phủ không hề yên bình, tin tức liên quan đến chuyện yêu đương của Linh đã làm cả học viện kinh ngạc.

Hơn nữa, Linh là bị dụ dỗ.

Bạn trai cô là một tra nam thích dựa dẫm vào con gái.

Tin tức này khiến rất nhiều người ở học viện Hoàng Gia thủ phủ không dám tin, với tính cách của Linh, sao có thể yêu đương, sao mà có thể bị lừa gạt được? Cô ấy vào học viện cũng được một thời gian rồi, cơ bản là chẳng có ai có thể tiếp cận cô. Nhưng nghe nói có nhiều người đã tận mắt nhìn thấy.

Hơn nữa, có người nói mẹ của Linh cũng tới và đón Linh về nhà rồi, tránh bị tra nam lừa gạt. Những người còn đang nghi ngờ cũng không thể không tin.

Nhưng một số ít những người từng đến thành phố Cương Khung tham gia trận đấu giao lưu, ngầm đoán rằng có thể mọi chuyện không giống như trong lời đồn. Có thể là cậu ấy đến thủ phủ?

Trên trận đấu giao lưu ở thành phố Cương Khung, Linh từng kề vai sát cánh với một chàng trai, sức mạnh thiên phú của người đó không kém hơn Linh bao nhiêu. Nếu là cậu ấy, thì sao phải dựa dẫm vào ai.

Với sức anh của anh ấy, nếu muốn vào học viện Hoàng Gia thủ phủ học tập, học viện tuyệt đối sẽ đặc cách tuyển vào.

Lúc Hứa Mạt về đến thành phố tương lai, thì nhìn thấy Bạch Vi dẫn theo Yêu Nhi đang chơi đùa ở dưới lầu. Ba chị em chị Điệp đến tập đoàn Tư Tháp Khắc, Tiểu Thất nhất định phải đưa đến đó để làm việc. Lăng Dung và Tinh Vân thì tới học viện âm nhạc phỏng vấn, Tư Tháp Khắc tìm được mối quan hệ đồng ý sẽ gửi bọn họ tới học viện âm nhạc.

Lúc này, Yêu Nhi đang tò mò đứng trước mặt một ông lão, trong tay ông lão kia đang chơi rubik, đang đùa với cô và nói:

-Con nhìn xem, xong rồi này.

-Ông giỏi quá.

Yêu Nhi đảo mắt.

-Con có muốn học không?

Ông lão cười và nói.

-Muốn ạ.

Yêu Nhi gật đầu.

-Vậy thì ông tặng cho con, con cứ học dần dần nhé.

Ông lão tặng khối rubik cho Yêu Nhi.

-Cám ơn ông

Yêu Nhi nhận lấy, sau đó cũng tò mò ngắm nghía. Hứa Mạt nhìn thấy cảnh yên tĩnh này, nội tâm yên bình, môi trường này là anh muốn mang đến cho Yêu Nhi. Yêu Nhi cũng đến tuổi đến trường rồi.

-Ông ơi, ăn cơm thôi.

Lúc này, bên cạnh Hứa Mạt xuất hiện một bóng người, anh đảo mắt qua liền thấy một cô gái khoảng 17 tuổi cầm một cuốn sách, gọi ông lão. Hứa Mạt liến nhìn đối phương, cô gái này có tướng mạo đơn thuần điềm tĩnh, giống người có gia cảnh tốt, khiến người khác nhìn vào vô cùng thoải mái, rất ưa nhìn. Xem ra Tư Tháp Khắc nói không sai.

Có thể ở sống ở đây thì ông lão và cô gái này có lẽ cũng không phải người bình thường. Ông lão và Yêu Nhi cùng lúc quay người, Yêu Nhi nhìn thấy Hứa Mạt liền chạy như bay đến:

-Anh ơi.

-Yêu Nhi.

Hứa Mạt xoa đầu Yêu Nhi, ông lão cũng đi về phía này, sau khi nhìn thấy Hứa Mạt liền mỉm cười gật đầu, tuy ăn mặc rất đơn giản nhưng không hề có cảm giác gì là không tốt, khiến cho Hứa Mạt cảm giác giống như một lão học giả.

-Tạm biệt Yêu Nhi.

Ông lão vẫy tay chào Yêu Nhi.

-Tạm biệt ông.

Yêu Nhi lễ phép đáp, ông lão và người con gái cùng nhau rời đi.

-Hứa Mạt.

Bạch Vi đi đến và gọi.

-Mấy người Lăng Dung vẫn chưa về sao?

Hứa Mạt hỏi, mấy người Lăng Dung đi ra ngoài sớm hơn anh nhiều.

-Vẫn chưa.

Hứa Mạt đáp.

-Chúng ta về trước đi.

Hứa Mạt nói rồi bước lên lầu, nhưng đi chưa được mấy bước thì nghe thấy tiếng gọi đằng sau:

-Hứa Mạt.

Hứa Mạt quay đầu thì nhìn thấy Lăng Dung và Tinh Vân đi về phía này.

-Hứa Mạt, chúng tôi được vào học viện âm nhạc rồi.

Lăng Dung vui vẻ nói.

-Ngày mai có thể báo cáo học tập.

Tinh Vân cũng đến, nội tâm có chút xúc động, nhạc viện thủ phủ hành tinh Bái Luân, cô ấy cuối cùng cũng có thể thực hiện được ước mơ.

-Vậy hôm nay phải ăn mừng cái gì đó ngon ngon một chút.

Hứa Mạt vui vẻ nói, thời gian Lăng Dung và Tinh Vân ở thế giới ngầm, ở hoàn cảnh như vậy mà bọn họ vẫn luôn theo đuổi ước mơ.

Tuy nói rằng đến thành phố Cương Khung rồi Lăng Dung cũng học tập ở trong nhạc viện, nhưng Lăng Dung lúc đó lại giành nhiều tâm tư vào việc vạch trần tội ác của công ty, e rằng cũng không có tâm trạng nào học tập.

Hiện tại, bọn học cuối cùng cũng có thể tập trung thực hiện ước mơ của bản thân, Hứa Mạt tất nhiên là vui thay cho bọn họ.

-Chúc mừng Lăng Dung, chúc mừng Tinh Vân.

Bạch Vi cũng vui mừng cười nói, vui mừng thay Lăng Dung và Tinh Vân.

-Nhưng sau này chúng tôi sẽ phải ở trong học viện.

Lăng Dung nói, nhìn Yêu Nhi.

-Không sao đâu, tôi sẽ chăm sóc Yêu Nhi cẩn thận.

Bạch Vi cười rồi nói.

-Chị Bạch Vi.

Lăng Dung nhìn Bạch Vi, trong lòng có chút thất vọng, bắt đầu từ khi ở thế giới ngầm, Bạch Vi luôn là người chăm sóc các cô, chịu bao mệt nhọc, Bạch Vi cũng chỉ lớn hơn cô một chút thôi.

Bạch Vi hiểu ánh mắt của Lăng Dung, nhưng cô đã rất hài lòng rồi.

Khi đó cô bị bố bán cho một tay cờ bạc, cuộc sống lúc đó mới vô cùng đen tối, sống cũng không có ý nghĩa gì, là Hứa Mạt và Lăng Dung đã giải cứu cuộc đời cô. Hiện tại, có thể nhìn thấy một thế giới tuyệt vời như thế này, cô còn mong gì hơn nữa?

-Này này, mọi người đang ở đây đợi chúng tôi sao?

Đằng sau lại có giọng nói truyền đến, là giọng của Tư Tháp Khắc, mấy người Diệp Thanh Điệp cũng trở về rồi.

-Thế nào?

Hứa Mạt hỏi.

-Có điều gì hồi hộp không?

Tiểu Thất nói:

-Nhưng mà anh Mạt, anh thật sự nhẫn tâm để em đi làm sao?

-Đúng.

Hứa Mạt gật đầu.

-Được, vì tiền lương.

Tiểu Thất nói, Hứa Mạt nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, xem ra lương rất cao?

-Tiểu Thất và Ảnh có thể đến tập đoàn làm việc, quản lý ở đó nói hai người bọn họ đều làm việc rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận