Căn Cứ Số 7

Chương 977: Hiểu ý

Y Lệ Toa Bạch ngạc nhiên nhìn kiếm của Linh chém tới, lập tức giơ kiếm lên đỡ.

-Ầm...

Người của Y Lệ Toa Bạch bị đánh bay ra ngoài, liên tục lùi về phía sau mới có thể đứng vững được, cô tức giận ngẩng đầu nhìn Linh.

Khốn nạn chính là khốn nạn, cả hai đều là đồ bỏ đi!

-Hai người các cậu tới đây.

Y Lệ Toa Bạch quay đầu ra hiệu cho Y Trạch và Tạp Đặc.

-Trời ơi...

Y Trạch và Tạp Đặc yếu ớt đi lên, sau đó thì thấy Linh đem kiếm lao đến ba người bọn họ.

Cái này!!!

Định gom chung bọn họ với Y Lệ Toa Bạch đánh á hả?

Đây cũng quá...

-A a a!!

Trong lòng Y Lệ Toa Bạch không ngừng gào thét, tức giận đến mức ngực phập phồng, tay run bần bật.

-Linh, công chúa Y Lệ Toa Bạch trước kia quả thật không biết, đến hôm nay mới biết.

Tạp Đặc nhìn thấy tình huống có vẻ không ổn bèn lên tiếng giải thích.

-Hả?

Linh nghe thấy Tạp Đặc nói liền nhìn về phía Y Trạch, thấy Y Trạch gật đầu nhẹ nói:

-Đúng là vậy, sự việc ám sát lần trước có người thông báo với Y Lệ Toa Bạch, cô ấy mới biết được chân tướng.

-Mấy người im miệng lại.

Y Lệ Toa Bạch tức giận thét. Hai người kia lập tức ngậm miệng.

Đôi mắt của Linh chuyển qua chuyển lại, nhìn Y Lệ Toa Bạch đang tức giận, rồi lại nhìn sang chỗ Hứa Mạt.

Đánh nhầm rồi sao?

Hứa Mạt ngước mắt nhìn Linh, ánh mắt đặc biệt tủi thân.

-Sao cô ta lại nói như vậy?

Linh dùng kiếm chỉ vào Y Lệ Toa Bạch hỏi Hứa Mạt.

-Trả thù.

Hứa Mạt suy yếu nói.

-Vậy cũng là cậu làm sai, là cậu trêu chọc cô ấy.

Linh đáp.

-Ừ, cậu nói đều đúng hết.

Hứa Mạt còn có thể nói cái gì chứ?

Thảm quá.

-Trở về thôi.

Linh mở miệng nói. Hứa Mạt gật đầu, hai người cùng nhau rời đi.

-Sau này tôi sẽ không tùy tiện đánh cậu nữa?

Linh hứa hẹn.

-Cậu nói câu này mấy lần rồi??

Hứa Mạt uất ức.

-Tôi cũng không nhớ rõ nữa.

Linh trả lời.

-Vậy cậu có muốn bồi thường cho tôi không?

Hứa Mạt hỏi.

-Bồi thường thế nào?

Linh nhìn hắn.

-Người khác yêu đương đều muốn ôm nhau ngủ đấy.

Hứa Mạt nói.

-Mẹ nói quả nhiên chính xác.

Linh than thở.

-Mẹ cậu nói cái gì cơ?

Hứa Mạt hỏi.

-Mẹ nói cậu nhất định sẽ nói như vậy để lừa tôi.

Hứa Mạt:

-...

Y Lệ Toa Bạch nhìn bóng hình hai người dần dần biến mất, vẫn không thể nguôi giận được. Mặc dù đã đánh Hứa Mạt một trận, nhưng mà, Linh... Cô ta sao lại dám chém cô như vậy!

-Tình cảm của bọn họ tốt thật.

Tạp Đặc nói.

-Đúng là rất tốt, đánh xong liền làm hòa ngay luôn.

Y Trạch tán thành gật đầu

Chỉ là kiểu như này bọn hắn rất an tâm.

Y Lệ Toa Bạch được an toàn rồi.

-Mấy người có thể cút được rồi đấy.

Y Lệ Toa Bạch nói.

Tạp Đặc:

-...

Y Trạch:

-...

Y Lệ Toa Bạch quay người đi vào lâu đài. Hai người liếc mắt với nhau, xem ra Y Lệ Toa Bạch còn cần thời gian để tiêu hóa.

Cơ mà vẫn ổn, xem như là đã vượt qua bài kiểm tra, chuyện này hẳn là đã qua rồi nhỉ?

Hai người cũng không hề ý thức được, thời điểm bọn hắn lo lắng đề phòng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!

...

Mấy ngày sau, tất cả mọi việc đều được khôi phục lại như bình thường.

Thư viện rất yên tĩnh, Hứa Mạt im lặng ngồi ở kia đọc sách, Linh đã đi học.

Nam Tương Y hôm nay cũng ở đây, ngồi ở một hướng khác.

Lúc này, một bóng người đi tới, thu hút ánh mắt của khá nhiều người.

Y Lệ Toa Bạch đi thẳng tới chỗ đối diện Hứa Mạt, đặt sách lên trên bàn, sau đó ngồi xuống.

Hứa Mạt ngước đầu lên, nhìn về phía Y Lệ Toa Bạch, thấy cô đang cúi đầu đọc sách.

-Chà...

Hứa Mạt cũng chỉ có thể giả chết đọc sách.

Bầu không khí có vẻ hơi quái dị.

Nam Tương Y cũng chú ý tới Y Lệ Toa Bạch và Hứa Mạt, giống như đã hiểu cái gì đó.

Đừng có nói là Y Lệ Toa Bạch thật sự thích Hứa Mạt đó chứ?

Hiện tại, Nam Tương Y cơ bản đã có thể xác định được suy đoán của chính mình. Hứa Mạt chính là kỵ sĩ bảo vệ.

Người của thư viện cũng đều đang đưa mắt sang phía này, công chúa Y Lệ Toa Bạch ngồi đối diện Hứa Mạt hả?

Tên cặn bã này!

Một lát sau.

Hứa Mạt ngẩng đầu nhìn Y Lệ Toa Bạch đang an tĩnh, hắn đẩy sách ra, nghiêng đầu về phía trước, thấp giọng nói:

-Chuyện lúc trước là tôi không đúng, Y Lệ Toa Bạch...

-Cậu có bao nhiêu cổ phần?

Y Lệ Toa Bạch chen lời của Hứa Mạt, nhẹ giọng hỏi.

-26%.

Hứa Mạt đáp lại.

-...

Y Lệ Toa Bạch ngẩng đầu nhìn hắn:

-Thế La Tư là bù nhìn của cậu sao?

-Không, La Tư là huynh đệ tốt của tôi, trí thông minh của người Tháo Nhĩ Đức sẽ biết làm thế nào để kinh doanh công ty cho tốt.

Hứa Mạt trả lời.

-Cậu không phải là người hầu của tộc A Nặc Tư đúng không?

Y Lệ Toa Bạch tiếp tục hỏi. Cô lúc trước đã từng tội nghiệp Hứa Mạt, chăm chỉ hiếu học thiên phú xuất chúng, nhưng thân phận lại hèn mọn.

Bây giờ...

Y Trạch và Tạp Đặc nói với cô, Hứa Mạt là hoàng tộc A Nặc Tư đang gặp nạn chạy trốn, vẫn luôn lưu lạc ở bên ngoài, muốn báo thù.

-Không phải.

Hứa Mạt đáp.

Y Lệ Toa Bạch không truy cứu nữa, cái này cũng không quan trọng, hỏi tiếp:

-Còn có bao nhiêu chuyện giấu diếm tôi nữa?

-???

Hứa Mạt nhìn Y Lệ Toa Bạch, cảm thấy có hơi không thích hợp. Sao cứ giống như bạn gái đang tra hỏi bạn trai vậy?

-Liên quan tới công ty ấy.

Y Lệ Toa Bạch nói.

-Có chuyện muốn cùng cô thương lượng một chút.

Hứa Mạt vào chủ đề.

Y Lệ Toa Bạch đưa mắt về phía hắn.

-Tôi và Tát Nhĩ quen biết nhau cô biết chứ?

Hứa Mạt hỏi. Y Lệ Toa Bạch gật đầu. Cô lúc trước đã trộm Hứa Mạt từ tay Tát Nhĩ để dạy cho cô, chỉ là chính cô cũng không biết đó là Hứa Mạt.

-Như vậy, cậu từ trước tới giờ vẫn luôn duy trì mối liên hệ với Tát Nhĩ.

Y Lệ Toa Bạch nghĩ đến liền nổi giận.

-Y Lệ Toa Bạch.

Hứa Mạt mở miệng phân tích:

-Cô không cần phải thù địch với Tát Nhĩ. Thật ra, các người có thể hợp tác, đều là những người đứng đầu của các hành tinh trong liên minh Tinh Hệ, Tát Nhĩ, Diệp Tạp Lâm Na, Nam Tương Y, bọn họ đều có thể trở thành bạn bè với cô. Trong tương lai. Nếu như bọn họ lên được vị trí cao nhất trong hoàng thất ở tinh cầu của mình, thì cô hiểu ý của tôi không?

Y Lệ Toa Bạch liền lộ ra vẻ suy tư cô nghe hiểu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận