Căn Cứ Số 7

Chương 249: Có người muốn giết tôi

Cô vẫn như cũ, vẫn cho rằng Hứa Mạt là thiên phú cấp A, chỉ cần ở học viện chăm chỉ học tập, sẽ có tương lai vô cùng tốt.

Nếu như qua thêm mấy năm nữa, có lẽ Hứa Mạt có thể giúp cô. Nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm rồi. Hắn mới vào học viện học tập. Lâm Tịch không muốn làm chậm trễ Hứa Mạt, để hắn làm việc xấu này.

-Chị Tịch, đến thì cũng đến rồi, không cho bọn tôi vào trong ngồi sao?

Hứa Mạt hỏi lại.

-Đừng gây chuyện nữa, về học viên đi.

Lâm Tịch nói

-Chị không cho tôi vào, tôi sẽ ở bên ngoài.

Hứa Mạt nói.

Lâm Tịch nhìn ánh mắt của hắn thở dài một hơi, quay người nói:

-Vào trong đi.

Những người cải tạo gen canh giữ ở bên ngoài lạnh lùng liếc nhìn Hứa Mạt, nhưng Lâm Tịch dẫn đường. Bọn họ vẫn là phải cho vào.

-Các ngươi xong rồi..

Tiểu Thất nói với đám người cải tạo gen.

Anh Mạt gần đây sống ở học viện quá nhàn rỗi tự tại rồi. Lâu rồi không có mài dao!

Đi đến gần trang viên, Hứa Mạt hỏi Lâm Tình:

-Chị Tình, những người này là người của Lâm Thị, hay là người của Minh Thị?

-Đều có.

Lâm Tình trả lời, cảm giác bản thân cô rất hoang đường.

-Bọn họ giám sát chị?

Hứa Mạt cau mày.

-Chắc là sợ tôi chạy mất.

Lâm Tình cảm thấy có chút xót xa.

Người của hai bên, đều lo lắng cô chạy mất.

-Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Hứa Mạt hỏi.

-Lâm Thị gặp phải nguy cơ bị phá sản, có những khoản nợ khổng lồ, nếu như không được rót vốn, Lâm Thị sẽ sụp đổ ngay lập tức, hơn nữa, tất cả mọi thứ trong nhà đều sẽ dùng để trả nợ, thậm chí. Cha tôi, ông ấy có thể sẽ phải đối mặt với án tù.

Lâm Tịch nói:

-Tập đoàn Minh Thị đề xuất, để Minh Huy đính hôn với tôi, vào ngày đính hôn sẽ ký kết hợp đồng cổ phần, tập đoàn Minh Thị sẽ tài trợ tiền cho Lâm Thị.

-Minh Huy sẽ không có lòng tốt như vậy đâu.

Hứa Mạt nói.

-Đương nhiên sẽ không rồi, tôi vẫn luôn cho rằng đó là một âm mưu, công ty Minh Thị có thể đang nghĩ cách chiếm đoạt Lâm gia.

Lâm Tịch nói.

-Chuyện này, người cũng không bỏ qua.

Hứa Mạt trong lòng thầm nghĩ.

Muốn toàn bộ Lâm gia.

-Sao ông Lâm lại có thể đồng ý?

Hứa Mạt hỏi lại.

-Tôi không biết.

Lâm Tịch cười khổ:

-Có lẽ là đang cố bắt lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng, cho rằng bản thân vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ chăng.

-Có khả năng không chứ, hay là vì để tránh việc ngồi tù.

Hứa Mạt nghĩ trong lòng, nhưng câu này không có nói ra.

Khi hắn đến tâm trạng của Lâm Tịch đã rất không tốt rồi, hắn không muốn lại kích động Lâm Tịch nữa.

Vì vậy chuyện này, Lâm gia và Minh gia, hai bên đều đồng ý, chỉ là hy sinh một mình Lâm Tịch?

Điều này khiến Hứa Mạt cảm thấy xót xa.

Đương nhiên, còn có cả phẫn nộ.

Một đoàn người đi đến bên này, trong phòng trên lầu, Lâm Viễn đứng ở cửa sổ nhìn thấy mấy người Hứa Mạt, trong con ngươi thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Bây giờ hắn không hy vọng có bất kỳ ai quấy rầy Lâm Tịch, ảnh hưởng đến quyết định của Lâm Tịch.

Lâm Giản cũng nhìn thấy mấy người Hứa Mạt.

Giờ phút này cô làm gì còn tâm trạng mà nghỉ ngơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Mạt, đám thợ săn này thật như âm hồn bất tán.

Quan điểm của Lâm Giản và Lâm Viễn giống nhau, thời gian này không muốn có bất kì người nào ảnh hưởng đến Lâm Tịch.

Việc đính hôn này, nhất định phải được tiến hành.

Nếu không, cô ta kết thúc rồi.

Lâm Giản cầm thiết bị liên lạc bên, gửi đi một tin nhắn.

-Anh Minh Huy, mấy người thợ săn kia gần đây đến nhà tìm chị em đấy.



Hứa Mạt cùng Lâm Tịch trong cuộc trò chuyện đều hiểu được, Lâm Tịch cái gì cũng có thể hiểu rõ.

Cô biết Minh Huy không có ý tốt, cũng biết Lâm Viễn sẽ vì công ty mà từ bỏ cô.

Nhưng dù vậy, vẫn bày ra vẻ thỏa hiệp như trước. Phần lớn những người được vinh danh đều là người tốt. Nhưng người có chút ích kỷ, có khi lại sống tốt hơn.

Hứa Mạt cũng không khuyên bảo điều gì, lại gửi đến cho Tô Nhu một tin tức.

Trong số những người hắn quen biết, người có năng lượng đại khái cũng có có mỗi Lâm Thanh Trạch và Tô Nhu.

Học viện siêu phàm tương đối đặc biệt, nếu hiện tại Hứa Mạt muốn một chút tin tức của Lâm Viễn thì nhờ Tô Nhu làm việc này càng thích hợp hơn.

Trước đây ở Lâm gia, hắn cho rằng Lâm Viễn vô cùng yêu người con gái của mình.

Nhưng thông qua chuyện này có thể nhìn ra được, cũng chỉ là mắt thấy như thế mà thôi.

Nếu mà Lâm Viễn có thể hy sinh Lâm Tịch, cũng không thể nào nhìn trúng Lâm Giản.

Nếu vậy, Hứa Mạt không thể không ngoài nghi chuyện này có chút vấn đề.

Một người thành đạt trên thế giới, lại góa vợ nhiều năm, lấy hiểu biết của Hứa Mạt đối với thế giới con người ra để mà nói thì khả năng chạm vào phụ nữ gần như bằng không.

Đương nhiên, loại chuyện này hắn cũng lười quản. Nhưng vấn đề bây giờ là Lâm Viễn có ý định muốn hy sinh Lâm Tịch thì hắn không thể mặc kệ.

Hắn muốn biết đến cùng là Lâm Tịch có con riêng ở bên ngoài hay không.

Tô Nhu muốn thu thập được tin tức hắn muốn cần một chút thười gian. Trong sân cỏ trong trang viên, Lâm Tịch cho người chuẩn bị bữa tối.

Màn đêm buông xuống, nhóm người ngồi vây quanh một bàn.

-Nếu ăn cơm xong rồi mới trở về học viện thì đã quá muộn rồi. Học viện sẽ không cho phép đi vào.

Lâm Tịch nói với Hứa Mạt.

Cô đối đã với Hứa Mạt như là cử xử với em trai. Nếu thực sự là em trai của cô thì tốt rồi.

Cô đã hoàn hoàn thất vọng với Lâm Giản, nhất là những chuyện xảy ra gần đây khiến cho tình cảm của cô đối với Lâm Giản bớt đi rất nhiều.

-Vội đuổi chúng tôi đi như vậy sao?

Hứa Mạt nhìn Lâm Tịch nói:

-Chị Tịch, mặc kệ sẽ phát sinh chuyện gì, ít nhất cũng sẽ có chúng tôi ở bên cạnh chị.

-Ừm, tôi cũng không đi.

Tinh Vân gật đầu nói.

-Không phải còn phải đi học sao?

Lâm Tịch trong lòng cảm động.

Cũng trừng mắt liếc Hứa Mạt một cái.

Về vấn đề học tập:

-Thời gian say này còn dài.

-Hiện tại viện trưởng Lâm đang nhìn chằm chằm cậu đấy.

Lâm Tịch mở miệng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận