Căn Cứ Số 7

Chương 244: Cấp S

Sau đó, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Hứa Mạt, thì ra là thế.

Xem ra thực sự không cần phải kiểm tra, khó trách hắn có thể đánh bại Lâm Tước.

Lãnh Thu đi lên phía trước, vỗ vỗ bả vai Hứa Mạt, thuận tay ôm hắn nói:

-Về sau không cần gọi ta là Lãnh giáo sư, gọi sư tỷ hay tỷ tỷ đều được cả.

Cơ thể của Hứa Mạt cứng ngắc.

Tỷ à, bộ dạng này của ngươi làm ta rất sợ hãi.

-Sư tỷ?

Hứa Mạt nhìn khuôn mặt tinh xảo bên cạnh.

-Đúng, về sau có muốn đánh nhau gì đó thì tìm sư tỷ, đương nhiên ngươi cũng có thể thường xuyên đến khoa người máy chơi.

Lãnh mỹ nhân hiếm khi lộ ra nụ cười.

Nếu đã là người một nhà thì cô yên tâm. Còn có phải là đệ tử của khoa người máy hay không cũng không quan trọng.

Hứa Mạt nghĩ thầm thật là một sư tỷ dũng mãnh, lại dám đối nghịch với Lâm Thanh Trạch.

-Cảm ơn sư tỷ, vậy sau này phải thường xuyên gây phiền phức cho sư tỷ rồi.

Về sau, hắn có thể đi lại hiên ngang trong khoa người máy phải không?

Có thể kiếm mấy cái cơ giáp để chơi không? Những cái này mà đem bán hẳn sẽ rất đáng tiền nha…

-Lãnh Thu, lên xe giáp đi, chúng ta đi ra ngoài, còn Hứa Mạt sẽ từ một cửa khác đi ra.

Lâm Thanh Trạch mở miệng nói.

-Được.

Lãnh Thu biết Hứa Mạt là người trong nội học viện, vì thế rất phối hợp với Lâm Thanh Trạch.

Lãnh Thu cùng Hứa Mạt trao đổi số liên lạc, sau đó liền lên cơ giáp, đi theo Lâm Thanh Trạch ra ngoài.

Hứa Mạt phóng cảm giác lực, từ một cánh cửa khác chạy ra.

Nếu Lâm Thanh Trạch không muốn để cho người khác biết thân phận của hắn, hắn sẵn sàng phối hợp, bằng không sẽ không được bình yên khi bị mọi người vây quanh.

Sau khi Hứa Mạt ra ngoài, thì quay người đi vào cửa chính, nhìn thấy mấy người đang lén la lén lút hô với hắn:

-Ra ngoài đi, mau đuổi theo.

-Bạn học, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau cùng nhau đuổi theo đi.

Thấy Hứa Mạt còn chần chừ, một người lại hô lên.

-Ồ.

Hứa Mạt gật đầu, cùng theo bọn họ đuổi theo.

Trên đường gặp không ít người, vậy mà còn gặp được Lôi Nặc.

-Đây là việc của khoa người máy, ngươi chỉ là tên thợ săn hoang thì đuổi theo làm cái gì?

Lôi Nặc nhìn thấy Hứa Mạt thì nhíu mày.

-Vậy ngươi đuổi theo làm gì?

Hứa Mạt phản bác.

-Ta đến đây xem người đó rốt cuộc là ai, sau này hắn sẽ là mục tiêu của ta.

Lôi Nặc nói.

Nhìn thấy trận chiến giữa cơ giáp đen và Lâm Tước, hắn kích động như gặp thiên nhân*, hắn vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

*kích động như gặp thiên nhân (惊为天人): khi nhìn thấy hoặc nghe về ai đó thì rất ngạc nhiên, nghĩ rằng chỉ có một vị thần trên trời mới có thể đạt được trạng thái hoặc trình độ của người đó.

Có hai loại đối tượng quy chiếu: một loại, cũng là loại chính, dùng để chỉ vẻ ngoài của một người vô cùng kinh diễm, miêu tả vẻ ngoài mà chỉ có tiên trên trời mới có. Thứ hai, đôi khi dùng để khen ngợi tài năng hay tay nghề của ai đó.

Vậy bắt đầu từ việc đuổi theo cơ giáp màu đen đi!

Hứa Mạt phát hiện, Lôi Nặc cũng thật đáng yêu…chỉ là hơi ngớ ngẩn.

-Vậy các ngươi truy đuổi đi, ta không theo.

Hứa Mạt dừng lại, nhìn đám người Lôi Nặc tiếp tục đi theo Lãnh Thu.

Khi Hứa Mạt bước ra khỏi toà nhà cơ giáp, bên ngoài vẫn còn một đám người.

Tất cả dường như đều đang cố gắng đuổi theo ai đó.

-Bạn học, ngươi có nhìn thấy cơ giáp màu đen chạy từ mái vòm ra không?

Có người hỏi.

-Các ngươi cứ ở đây chờ thì biết chờ đến khi nào, người của khoa người máy đều đang ở trong kia đuổi theo kìa.

Hứa Mạt chỉ vào toà cơ giáp nói.

-Ồ…

Đối phương hơi sửng sốt, nhìn người bên cạnh nói:

-Chúng ta cũng đi vào?

-Đi.

Mọi người xung quanh gật đầu, sau đó đều cùng chạy vào toà cơ giáp.

Hứa Mạt rời đi, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.

Sinh hoạt trong khuôn viên trường thật nhàn nhã. Đại đa số học viên vẫn còn sự thành thật chất phác của tuổi trẻ.

-Lý Mạn tỷ, thật đáng tiếc khi ngươi không nhìn thấy màn kia.

Phía trước, nhóm người Tôn Tiểu Tiểu đang đi trên đường.

-Tiểu Tiểu, ngươi cũng là Cơ Giáp Sư, hắn thật sự lợi hại như lời ngươi nói sao?

Lý Mạn nói.

-Ừm, cấp bậc thao tác vô cùng hoàn mỹ, e là kể cả khi ta tốt nghiệp rồi cũng không thể đuổi kịp người đó.

Tôn Tiểu Tiểu nói.

-Hiện giờ trong học viện đều đang suy đoán, có lẽ lúc nhập học kiểm tra độ dung hợp Nguyên lực của hắn đạt đến cấp S.

Lý Mạn nói.

S, chẳng phải mạnh hơn so với Bản Trạch Danh sao. Tô Nhu ở bên cạnh trầm tư, hoá ra là cấp S!

-Tô Nhu.

Một âm thanh truyền đến, Tô Nhu quay người, thấy Hứa Mạt đi tới từ phía sau, mỉm cười gật đầu với cô.

Tô Nhu sửng sốt một chút, sau đó cũng cười gật đầu, nói khẽ:

-Đã quen thuộc với học viện chưa?

-Ừm, rất tốt.

Hứa Mạt gật đầu nói:

-Ta đi trước đã.

-Đi đi.

Tô Nhu gật nhẹ đầu. Hứa Mạt đi ngang qua mấy người bên cạnh.

Tôn Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng rời đi của Hứa Mạt, còn tên tiểu tử ngốc kia sao không thấy đi bên cạnh hắn vậy?

-Tên thợ săn kia cũng có hứng thú với cơ giáp sao?

Lý Mạn khẽ nói:

-Tô Nhu, tại sao ta lại có cảm giác ngươi có thiện cảm với tên thợ săn kia vậy?

-A…

Tô Nhu nhìn Lý Mạn, lắc đầu.

Lý Mạn nhắc nhở:

-Tô Nhu, cho dù tên kia đẹp trai thì sao, không thể cùng đẳng cấp với chúng ta được.

Vẻ ngoài của Hứa Mạt cũng rất khá.

Nhưng hắn chỉ là tên thợ săn, không có bất kì ý nghĩa gì cả, không thể chung một vòng tròn.

-Biết rồi.

Tô Nhu gật đầu. Trong lòng lại suy nghĩ.

Nhưng hắn cũng không phải là dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm! Hắn là S đó.

Trong cuộc chiến cơ giáp đã đánh bại Lâm Tước cấp S.

Bây giờ, toàn bộ học viện đều đang tìm S.

Cái gọi là chung một vòng tròn, trước mặt S không đáng một đồng.

S, đủ để phá vỡ bất cứ vòng tròn nào ở thành phố Cương Khung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận