Căn Cứ Số 7

Chương 139: Người quyên sinh

-Anh phải xem qua trận đấu kim cương đó thì sẽ biết được thực lực của người mặc giáp, nhưng mà đừng quên thi đấu ngôi sao còn có khách mời đặc biệt, những người đó đều là con cháu của mấy ông lớn, trong cuộc thi đấu kim cương đặc biệt bọn họ biểu hiện cực kì chói mắt, thực lực quá là mạnh, không có ai hoài nghi tư cách trúng tuyển của bọn họ, cho dù là người mặc giáp còn ở đó, sợ cũng chỉ có thể là còn quá non..

Trong một góc của quán bar, Hứa Mạt đội mũ im lặng ngồi uống rượu.

Dưới ánh đèn lờ mờ không ai nhận ra hắn, dù sao trong thành phố cũng chỉ có một bức chân dung của hắn mà thôi, cho dù có trực tiếp đối chiếu cũng không thể nhất thời có thể nhận ra được, huống hồ còn là ở đây uống rượu.

Ngày mai đã bắt đầu cuộc thi đấu ngôi sao rồi.

‘Những người tai to mặt lớn’ của thành phố cũng sẽ đến sao?

Hứa Mạt đặt một tờ tiền liên bang lên bàn rượu, dùng ly rượu đè lên, vẫy tay ra hiệu một cái, sau đó rời khỏi quán bar.

Đi trên phố bar, dưới ánh đèn mờ ảo chiếu lên bóng của Hứa Mạt kéo thật dài.

Hắn nhớ đến Tinh Vân.

Một Tinh Vân từ kiêu hãnh trở nên tự ti, hắn bị thế giới ngầm bức trở thành một con quái vật.

Nhưng hết thẩy cũng không có gì thay đổi, mọi thứ ở thế giới ngầm vẫn như thường.

Những người tai to mặt lớn vẫn tổ chức tiệc tùng như thường.

Còn về Tinh Vân, hắn không nghe ngóng được bất kì tin tức gì của cô cả, từ đó về sau, không còn ai nghe nói về quái vật nữa.

Hứa Mạt đoán rằng, Tinh Vân đã biến hoá như vậy rất dễ thấy, không thể nào có thể tránh được cuộc truy bắt.

Sở dĩ không tìm thấy tung tích cũng chỉ sợ là đã bị phòng thí nghiệm bắt giữ.

Trở thành vật thí nghiệm.

Còn có ông Ba Tư, ông ấy cũng bị phòng thí nghiệm bắt rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Mạt sinh ra một cỗ cảm xúc tàn bạo.

…………

Nghị viên Tá Ân Tư cũng có một trang viên của riêng mình.

Mặc dù đã qua hai tháng kể từ cuộc giết người, nhưng bên ngoài trang viên của nghị viên Tá Ân Tư vẫn được canh gác cẩn thận.

Bên ngoài trang viên có hơn mười người vệ sĩ, hơn nữa cửa lớn cũng được gia cố.

Trong bóng tối, có vài bóng người đang tiến về phía bên này, tất cả đều đang đội mũ.

Người đi đầu không ai khác chính là Hứa Mạt.

Còn sau lưng hắn là Diệp Thanh Điệp, Tiểu Thất và Ảnh.

Hứa Mạt trở lại thành phố chính, bọn họ cũng không ngăn cản, nhưng cũng quyết định đi cùng với Hứa Mạt.

Chí ít còn có thể giúp Hứa Mạt làm một số việc đơn giản.

-Ai?

Người vệ sĩ giơ súng trong tay lên.

-Nếu như nổ súng, thì các người sẽ biết hậu quả.

Hứa Mạt ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.

Dưới ánh đèn lờ mờ, bọn họ nhìn thấy được khuôn mặt của Hứa Mạt, tay cầm súng hơi run rẩy.

Hứa Mạt ở thế giới ngầm có thể nói là hung danh hiển hách.

Giết vào nhà nghị viên, tiêu diệt đội thực thi pháp luật.

Một người từ thành phố kim sắc đã chặt đầu của nghị viên.

Cùng với trận chiến chạy trốn của ông Ba Tư kia, hắn đã giết chết những người tai to mặt lớn đến từ thế giới phía trên, đem đầu của họ ném vào trong đống rác.

Nếu như nổ súng, xác thực là chỉ có một con đường chết.

-Hôm nay tôi đến đây không phải để giết người, cho người vào bên trong thông báo với nghị viên Tá Ân Tư một chút, là mời tôi vào, hay là tự tôi đi vào.

Hứa Mạt lên tiếng nói.

Vệ sĩ có hơi do dự, nhưng với hung danh bên ngoài của Hứa Mạt, bọn họ vẫn còn muốn sống.

Thế nên bọn họ gõ cửa cùng người bên trong thông báo.

Qua một khoảng thời gian, cửa lớn mở rộng, quản gia tiến tới, nói:

-Nghị viên mời các ngài vào.

Hứa Mạt cùng với mấy người Diệp Thanh Điệp trực tiếp tiến vào bên trong.

Trong trang viên, nghị viên Tá Ân Tư đã mặc xong quần áo đang đứng đợi trong trang viên.

Không có phản kháng.

Không chỉ như vậy, xung quanh cũng không có ai, giống như là cố tình cho tản đi.

Những chuyện mà Hứa Mạt làm trước kia, nghị viên Tá Ân Tư rõ hơn ai hết, phản kháng chỉ có một con đường chết.

Bọn họ đối phó không lại mấy tên ác ôn này.

Rất tàn khốc, nhưng đó lại là hiện thực.

Không ngờ tới Hứa Mạt vẫn quay trở về.

-Ngài Hứa Mạt muốn tôi giúp gì cho ngài?

Nghị viên Tá Ân Tư là một lão già nhìn rất là thân sĩ, cũng rất bình tĩnh, không hoảng loạn như trong tưởng tượng.

-Tìm đến ngài nghị viên là muốn nhờ giúp một việc.

Hứa Mạt nói.

-Việc gì?

Nghị viên Tá Ân Tư nói.

-Ngày mai dẫn tôi đến sân thi đấu, tôi sẽ làm vệ sĩ cho ngài nghị viên.

Hứa Mạt nói.

Sắc mặt của nghị viên Tá Ân Tư rất khó coi.

-Cậu biết đó, nếu như có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không sống được.

Tá Ân Tư lên tiếng.

Ngày mai, nếu như dẫn Hứa Mạt vào sân thi đấu, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì?

Nếu như Hứa Mạt ở sân thi đấu đại khai sát giới, chắn chắn hắn ta cũng không thể tránh khỏi, thậm chí còn liên luỵ đến cả gia đình của mình.

-Nếu như ngài nghị viên chết ở sân thi đấu, ít nhất còn có thể bảo vệ được người nhà bình an.

Hứa Mạt lên tiếng.

Nghị viên Tá Ân Tư nhìn Hứa Mạt chằm chằm!



Hứa Mạt, hoàn toàn không muốn hắn ta sống sót.

-Chàng trai trẻ, con người cậu thật là độc ác.

Nghị viên Tá Ân Tư nói.

-Làm sao mà độc ác bằng mấy lão già các người.

Hứa Mạt đáp

-Hừ

Tá Ân Tư cười lạnh lùng và nói:

-Ngươi đến đấu trường rồi còn mấy người bọn họ thì sao?

-Bọn họ tạm thời sẽ ở lại nơi này, đợi đến khi bắt đầu thi đấu nhất định sẽ rời đi.

Hứa Mạt trả lời

-Ta sao có thể chắc chắn rằng ngươi sẽ giữ lời hứa chứ?

Nghị viên Tá Ân Tư nói

-Ta không giết con của nghị viên Thái Luân.

Hứa Mạt nói

Nghị viên Tá Ân Tư im lặng.

Ngày hôm đó Hứa Mạt cùng những người khác đã giết rất nhiều người, nếu anh ta đã muốn giết thì những đứa con của nghị viên Thái Luân sẽ không thể sống sót.

Nhưng Hứa Mạt không làm thế chứng tỏ rằng anh ta không phải một kẻ thích giết người.

Vì anh có thể tha cho gia đình nghị viên Thái Luân nên chỉ cần nghị viên giữ đúng lời hứa thì đương nhiên cũng sẽ tha cho gia đình ông ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận