Căn Cứ Số 7

Chương 134: Cảm nhận

Kết hợp với bộ chiến giáp cấp B cho nên sức chiến đấu phát huy trong thực tế đã là cấp B.

Hứa Mạt dựa vào cái gì để đánh với hắn?

Hắn cảm giác sức chiến đấu của Hứa Mạt cũng tương đương với mình, chắc hẳn là đều nguyên lực cấp C+.

Một nhát của chiến đao chứa đựng năng lượng cường đại chém về phía Hứa Mạt.

Nhưng Hứa Mạt cực kỳ tỉnh táo. Đột nhiên đối phương chỉ cảm thấy một nhát mà bản thân chém xuống giống như bị một lực trường ảnh hưởng. Chiến đao trong tay bỗng nhiên có cảm giác cực kỳ nặng nề, trở nên chậm chạp.

Đúng lúc này, Hứa Mạt chém một đao.

-Ầm!

Chiến đao chớp mắt chém ra. Ánh đao của hắn nhanh hơn, chém trúng vào chiến giáp của đối phương, phát ra tiếng ma sát bén nhọn chói tai.

Sức mạnh cường đại trực tiếp đẩy thân thể Ai Văn Sâm bay ngược về sau, sau khi rơi xuống đất lại bước lùi về sau thêm mấy bước.

Con ngươi hắn co rụt vào, mới nãy là chuyện quái gì vậy?

Thực lực của hắn bị chặn, Hứa Mạt mạnh hơn?

Không để cho hắn có thời gian suy nghĩ, cơ thể Hứa Mạt lại tấn công lần nữa.

Chiến đao chém ra.

Tốc độ phản ứng của Ai Văn Sâm cũng cực nhanh chóng, trong khoảnh khắc đã điều chỉnh xong. Đao của hắn muốn chặn lại chiến đao của Hứa Mạt.

Nhưng cái cảm giác ban nãy lại xuất hiện. Hắn lại bị một luồng năng lượng hạn chế hoạt động

-Keng.

Chiến đao của Hứa Mạt lại chém trúng cánh tay của hắn, khiến cho cánh tay hắn trở nên tê rần.

Mà động tác Hứa Mạt không hề dừng lại. Liên tục từng đao chém ra, đao đao liên hoàn, tốc độ cực kỳ nhanh.

Từng nhát đao chém vào thân thể Ai Văn Sâm, đao đao hung ác.

Cơ thể Ai Văn Sâm lại bị đánh bay tiếp, đầu gối của hắn cong lại, chiến đao cắm vào mặt đất, chặn lại ma sát mặt đất.

Mặt đất nứt ra, lực ma sát rất lớn ngăn trở cơ thể Ai Văn Sâm thân thể tiếp tục bị đẩy lui.

Sắc mặt dưới mũ giáp của hắn cực kỳ khó chịu.

Mặc dù tấn công của Hứa Mạt không phá được chiến giáp của hắn.

Nhưng tình hình chiến đấu trước mặt đối với hắn mà nói là chuyện cực kỳ mất mặt. Tất cả mọi người đều đang nhìn hắn bị tên tội phạm truy nã liên tục đánh lui.

-Hứa Mạt.

Chỉ nghe sau lưng truyền đến một thanh âm.

Hứa Mạt quay đầu lại nhìn thì thấy toàn thân ông Ba Tư không ngừng chảy máu, con mắt đỏ hồng, lộ ra tơ máu.

-Không cần lo cho ta. Đi khỏi đây, tìm tới chỗ con bé.

Ba Tư nói với Hứa Mạt. “Con bé” dĩ nhiên là chỉ Lăng Dung.

Ông là một mục tiêu quá lớn, mà lại không có sự linh hoạt của Hứa Mạt.

Ông đi không được.

Hứa Mạt không giúp được ông.

Nếu muốn cả hai cùng đi thì sẽ chỉ liên lụy đến Hứa Mạt.

-Ông Ba Tư.

Hứa Mạt không cam lòng.

Hắn nhìn thấy đao màu đỏ tươi chém về phía ông Ba Tư.

Lần này, Ba Tư không tránh.

Hắn duỗi bàn tay khổng lồ, hướng thẳng đến chiến đao màu đỏ tươi tóm lấy.

-Xẹt…

Chiến đao vào thịt, chém vào trong bàn tay khổng lồ, bị bàn tay cản lại, máu me đầm đìa.

Nhưng Ba Tư giống như không cảm nhận được đau đớn. Ngay lúc đối phương đang kinh ngạc, bàn tay phải to lớn giữ chặt đầu của đối phương.

-Chết đi!

Ba Tư nổi giận gầm lên một tiếng, giống như là xả hết đống lửa giận tích tụ nhiều năm.

Răng rắc… Tiếng xương cốt gãy truyền ra. Dưới sức mạnh kinh khủng, đối phương trực tiếp quỳ trên mặt đất, sau đó đầu lệch qua.

Người trong mũ bảo hộ đã không còn hơi thở của sự sống.

Chết.

-Chết!

Đám người ở xa tim đập lộp bộp, nhất là tên phụ trách phòng thí nghiệm.

Sắc mặt của bọn hắn trở nên tái nhợt.

Tài năng trẻ tuổi đến từ công ty bị giết chết.

Đây được coi như là chuyện ngoài ý muốn sao?

Lâm Địch ngồi trên xe không cử động.

Hắn coi chuyện đối phó với hai tên từ thế giới ngầm chỉ cần hai người Ai Văn Sâm là đủ rồi.

Đúng dịp luyện tập một chút.

Mục đích bọn hắn đến thế giới ngầm cũng chỉ luyện tập thôi.

Nhưng hiển nhiên bọn hắn đoán sai đối thủ.

Hai người Ai Văn Sâm thì một kẻ bị đánh lui, nếu như không có chiến giáp bảo vệ ắt hắn đã thua cuộc.

Mà kẻ còn lại trực tiếp bị giết chết.

Lâm Địch bước chân tiến về phía trước, hai tay hắn vòng qua bả vai duỗi về sau , rút chiến đao ra.

Song đao!

Một giây sau, Lâm Địch gia tăng tốc độ, hướng về vị trí của Ba Tư lão vọt đến, tốc độ cực kì khủng bố.

Ba Tư tất nhiên thấy được động tác của Lâm Địch, hắn rút ra chiến đao màu đỏ tươi đang cắm trong tay mình, giữ ở tay phải.

Nhìn thấy đối phương tiến lên, Ba Tư dùng đao chém xuống.

Chiến đao Lâm Địch bên tay phải và đao Ba Tư đụng vào nhau, vậy mà cũng không lùi bước, một thanh đao khác hướng về cơ thể Ba Tư chém qua.

Đao rất nhanh, lại sắc bén.

Máu tươi vẩy ra, trên người Ba Tư lại có thêm một vết thương sâu hơn.

Từng nhát chém của Lâm Địch rất nhanh.

Song đao của hắn liên tục chém, chiêu chiêu đều cực kỳ tàn nhẫn.

Cơ thể Ba Tư không ngừng chảy máu, rất thảm thương.

Hứa Mạt muốn giúp đỡ nhưng Ai Văn Sâm lại tiếp tục tấn công, hắn chỉ có thể chặn đánh đối phương.

-Đi đi!

Ba Tư hét lớn một tiếng, một đao chém xuống nhưng lại không có cách nào chém trúng Lâm Địch.

Hứa Mạt cảm giác được sự thật trận chiến bên kia, quả thật ông Ba Tư không đi được.

Thực lực Lâm Địch còn cao hơn đối thủ trước mặt hắn, vượt qua toàn bộ chiến lực của thế giới ngầm.

Không tiếp tục do dự nữa, chiến đao chém Ai Văn Sâm ép lui, Hứa Mạt quay người rời đi.

Lao về phía ngoài cửa thành đi.

Ai Văn Sâm nhìn thấy Hứa Mạt bỏ trốn, hắn do dự trong chớp mắt rồi truy sát.

Không giết được Hứa Mạt thì mặt mũi hắn còn để vào đâu?

Có chiến giáp, hắn đứng ở thế bất bại.

Ba Tư hét to một tiếng, đem Lâm Địch ép lui, sau đó hét:

-Ta là Tước, đã từng là đội trưởng đội hộ vệ liên bang!

Tiếng rống to này khiến cho thành viên đội hộ vệ liên bang lẫn đội chấp pháp đều ngây cả người.

Gương mặt tên quản lý phòng thí nghiệm thay đổi.

-Vợ của ta là nhân viên phòng thí nghiệm.

Ba Tư lại tiếp tục nói, trên người lại có thêm một miếng vết thương.

Hứa Mạt không quay đầu lại, nhưng có thể cảm nhận được mọi điều ở sau lưng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận