Căn Cứ Số 7

Chương 305: Thế còn người thường thì sao?

-Vâng?

Hứa Mạt lộ ra vẻ kỳ quái.

Hắn đúng thật là chưa nghĩ tới mức đấy. Cho đến bây giờ, cấp bậc nguyên lực của hắn đều do Lâm Thanh Trạch nói cho biết, ông ta nói cái gì, Hứa Mạt liền cho rằng là cái đó, không nghĩ nhiều làm gì, không có ý nghĩa.

-Quên đi, chẳng qua ta cũng từng hỏi rồi, nhưng lão già kia phòng ta như phòng trộm, còn thật sự nghĩ ta muốn cướp học trò của lão.

Lão viện trưởng nói:

-Ông ấy đến tầm tuổi này cũng không dễ dàng gì, vất vả lắm với chịu nhận một đệ tử chân truyền, ta không có cái loại bất nhân kia đâu.

Hứa Mạt im lặng lắng nghe, không chen mồm vào nói.

-Chẳng qua, lão già kia không nói với cậu thôi, người già thì cần mặt mũi mà, tuổi càng lớn thì càng cần mặt mũi, đã nhiều năm không xuất đầu lộ diện lại có thể vì cậu mà đứng ra cúi đầu xin lỗi, cậu đừng tưởng rằng việc này dễ làm.

Ông cụ tiếp tục tự mình tiếp lời:

-Ông ấy không ra mặt thì chuyện này cũng sẽ trôi qua, nhưng như thế đối với cậu không tốt, dù sao thì cậu cũng thật sự đã giết người, dù là giết ai thì cái hình tượng hành hung ngoài đường cũng sẽ có ảnh hưởng xấu, sức nặng của Lâm Thanh Trạch không đủ, nhưng ông ấy đứng ở đó cúi đầu xin lỗi sẽ khiến tính chất của sự việc thay đổi, cậu hiểu chưa?

-Hiểu rồi ạ.

Hứa Mạt gật đầu, nếu không có một cái cúi đầu kia của ông cụ thì dư luận sẽ không dễ dàng xoay chuyển như vậy.

Ông cụ không chỉ vì học viện Nặc Á mà cũng vì hắn mà đứng dậy.

-Con cháu của gia tộc Nam Minh có chút kiêu ngạo, cũng là do hoàn cảnh lớn lên mà sinh ra. Dù là Hỏa Vũ hay là Nam Minh Nham, cậu cũng không cần để ý quá.

Ông cụ chuyển đề tài:

-Kiêu ngạo cũng có chỗ tốt của kiêu ngạo, tự tin, có tầm nhìn xa nhưng lại thiếu trau chuốt, tính bền bỉ kém, cậu bò lên từ tầng thấp nhất, tính bền bỉ có đủ nhưng liệu cậu có thể chống lại cám dỗ không?

-Tôi không rõ ý của ngài lắm.

Hứa Mạt nói.

-Ta ở học viện Nam Minh đã gặp qua đủ kiểu học viên, đặc điểm trên người của mỗi cá nhân là khác biệt, người đi lên từ tầng thấp nhất thường sẽ ác hơn, rất vô tình, cậu nghe rồi có thể hiểu không?

Lão viện trưởng Nam Minh nói.

-Hiểu rồi.

Hứa Mạt gật đầu. Có rất nhiều người đi lên từ tầng đáy trên người có một loại thái độ hung hãn, bọn họ không kiêu ngạo cũng không thèm để ý đến tôn nghiêm, nhưng một khi đã bắt lấy cơ hội thì sẽ trở nên ác độc hơn.

-Người cậu vừa gặp qua, cậu không tò mò thân phận của hắn sao?

Lão viện trưởng lại nói.

Hứa Mạt lắc lắc đầu:

-Không liên quan gì tới tôi.

-Bây giờ không liên quan gì tới cậu, nhưng về sau không chắc sẽ như thế mà.

Ông cụ cười cười nói:

-Trên thế giới này có rất nhiều loại người, có người trước đó rất hiển hách, tiếng tăm rất lớn, Hỏa Vũ chính là kiểu này, cậu cũng là kiểu này, nhưng không có tiếng tăm không có nghĩ là năng lực kém, sau khi có chút tiếng tăm thì lại xoay chuyển tất cả, cuộc chiến dư luận trước đó chính là một ví dụ, giết người không thấy máu, cậu thậm chí còn không biết là ai đang khởi xướng công kích cậu.

-Cho nên, hắn là loại người này?

Hứa Mạt hỏi.

-Hắn ta là người nhà họ Lý, dân chúng Cương Khung bình thường biết tới nhà họ Lý không nhiều lắm, bọn họ không thể giao thiệp tới, nhưng nhà họ Lý nắm trong tay nguồn sinh lực của hành tinh Bái Luân, chính phủ, quân đội của hành tinh Bái Luân cũng có chút ỷ lại vào bọn họ, trừ những cái đó ra, bọn họ còn đầu tư vào lĩnh vực nhân tài, ví dụ như người có chức vụ cao trong chính phủ liên bang, ví dụ như là tài trợ cho các học viện lớn.

Lời nói của lão viện trưởng khiến cho nội tâm của Hứa Mạt có chú chấn động nhỏ. Hắn nhớ tới một số tập đoàn tài chính siêu cường ở kiếp trước.

Bọn họ không phô trương để khiến ai cũng biết đến nhưng năng lực lại mạnh đến mức có thể ảnh hưởng tới sự vận hành của quốc gia. Người dân bình thường căn bản sẽ không biết đến sự tồn tại của những người này.

Một vài danh nhân nổi trội ngoài kia không là gì đối với nhà họ Lý, thậm chí, rất nhiều danh nhân trong số đó là do bọn họ tay không bồi dưỡng, trở thành con rối của họ.

-Cho nên, tin tức mật thiết trước đó là do lão viện trưởng ngài cố ý thả ra.

Hứa Mạt nhìn về phía ông cụ vẫn đang ăn cơm.

Lão viện trưởng Nam Minh dường như không thích đối phương cho lắm nhỉ?

Vì thế nên mới cố ý thả ra tin tức mật thiết của chính mình và Nam Minh Hỏa Vũ, hơn nữa còn để hắn đến đây hôm nay?

Nhưng một khi đã như vậy, vì sao phải để cho Nam Minh Hỏa Vũ tiếp xúc với đối phương.

Ông cụ không trực tiếp trả lời, mà lại tiếp tục mở miệng nói:

-Liên bang được thành lập đã hơn ba trăm năm, cho tới nay học viện siêu phàm đều là mục tiêu mà nhóm tài phiệt muốn nhúng tay vào, chỗ nào bọn họ cũng muốn nhúng tay, không chỉ có học viện mà còn cả chính phủ liên bang, hiện giờ trình độ của cả liên bang mục nát, người người lo lắng.

-Mục nát sao?

Hứa Mạt nói.

-Ừ.

Ông cụ gật gật đầu:

-Cứ tiếp tục như vậy, ta lo lắng lần xâm lược tiếp theo có thể không đánh mà thắng, trực tiếp đánh bại toàn bộ liên bang, hoặc là căn bản không cần xâm lược. Khi các thế lực bên ngoài chống chế được huyết mạch của cả hành tinh Bái Luân, trong vô thức người dân của hành tinh Bái Luân sẽ bị biến thành một chủng tộc hoàn toàn thấp kém, đây không chỉ là chuyện đáng báo động.

Nội tâm Hứa Mạt có chút chấn động.

-Ý của lão viện trưởng nghĩa là hành tinh Bái Luân trước giừ vẫn luôn bị ăn mòn?

Hứa Mạt nói.

-Cậu chưa tiếp xúc quá nhiều khi ở thành phố Cương Khung, cảm nhận có thể không được rõ lắm, nhưng nếu ở thành phố trung tâm của liên bang, sẽ cảm nhận được rõ rệt hơn nhiều, hiện giờ ở rất nhiều địa phương là của các chủng tộc ngoại lai, địa vị cao hơn rất nhiều so với người dân Bái Luân, rất nhiều người cam tâm tình nguyện trở thành chó săn. Đối với những người ở tầng lớp cao, bọn họ có thể đi di cư sang hành tinh khác, thế còn người thường thì sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận