Căn Cứ Số 7

Chương 114: Tự ti

Hứa Mạt cũng là tuyển thủ duy nhất ngoài tên sát thủ vẫn dám đứng ở chính giữ trường đấu.

Hứa Mạt trông thấy tên sát thủ đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt tên này như dã thú vậy, tràn ngập vẻ khát máu đằng đằng sát khí, người này trông không giống người bình thường, trông giống như huấn luyện ra để giết người vậy.

-chiến binh di truyền!

Trong đầu Hứa Mạt có một suy đoán.

Trên đấu trường xuất hiện chiến binh di truyền có ý nghĩa gì?

Thế giới ngầm tồn tại không ít nhà máy thí nghiệm gene, mục đích có thể là thí nghiệm dịch tiến hóa gene để nuôi dưỡng các chiến binh di truyền.

Xem ra, phần lớn chiến binh di truyền có lẽ thuộc về những người được đào tạo ra bởi ‘ông lớn’.

Vì vậy, đấu trường xuất hiện chiến binh di truyền có phải có ý rằng…đấu trường này vốn dĩ cũng là một cuộc chơi của ‘các ông lớn’?

Bọn họ là những con mồi.

Nhưng dù như vậy, Hứa Mặc cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Bây giờ anh ta có hai lựa chọn.

Đi, từ bỏ cuộc chiến này, nhận thua rồi rời khỏi đấu trường.

Hoặc là giết!

Tên sát nhân người nhuốm máu đã tiến lại phía Hứa Mạt, rất đông người trên khan đài đang không rời mắt về phía bên này.

Bọn họ như đang chờ đợi sự lựa chọn của Hứa Mạt.

Là bỏ trốn hay tiếp tục chiến đấu?

Tên sát thủ kia thì tất nhiên là sẽ giết để trở thành người chiến thắng rồi, đối thủ có cấp bậc như hắn thì thật sự quá đáng sợ, cho dù người bọc giáp lựa chọn không thi đấu nữa cũng không có gì quá đáng.

Rốt cuộc, trận đấu này, thua có nghĩa là chết thì quá nguy hiểm rồi.

-Đi thôi.

Lăng Dung nhìn phía Hứa Mạt, tim cô đập liên hồi là cô cũng đang rất căng thẳng, tên sát thủ kia cảm giác bạo lực quá mạnh, liên tiếp giết nhiều người.

Cô không muốn Hứa Mạt mạo hiểm.

Diệp Thanh Điệp và Tiểu Thất cũng chú ý đến Hứa Mạt, anh ấy sẽ đưa ra quyết định như thế nào?

Dù Hứa Mặc lựa chọn như thế nào, Diệp Thanh Điệp tin rằng anh ấy đều có thể hoàn thành.

Dưới sự chăm chú của vô số ánh mắt, cánh tay Hứa Mạt có chút động tĩnh.

Cầm thanh kiếm lên.



Đấu trường vang lên những âm thanh đinh tai nhức óc.

Tay cầm đao, thân mặc giáp, một mình, nghênh chiến.

Dũng cảm không sợ hãi điều gì.

-Ầm.

Trong đấu trường truyền đến những tiếng nổ vang rền. Sát thủ cầm rìu phi như bay ra phía bên ngoài, giống như quái vật chiến đấu. Hắn lao điên cuồng về phía Hứa Mạt.

Loại khí sát đó sẽ giết chết bất cứ ai cản đường hắn ta.

Ai có thể địch lại được.

Mặc áo giáp rồi, cơ hội chắc sẽ có.

Chỉ thấy toàn thân đối phương bay lên không trung, mang theo sức mạnh khủng khiếp, chiến đao trong tay giơ cao lên rồi chém xuống hướng về phía Hứa Mạt. Cho dù chỉ là trên khán đài quan sát từ xa, cũng có thể cảm nhận được uy lực cuồng bạo đến tột cùng.

Hứa Mạt khuỵu gối, nghiêng người về phía trước, trong tây cầm đại đao.

“Pang”!

Dùng lực ở chân, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân thể Hứa Mạt bay lên không trung, lao thẳng về phía kẻ sát nhân chém một đường.

“Gruuu…”

Cảnh tượng đó khiến cho cả đấu trường hoàn toàn trở nên nhốn nháo, như bầy ong vỡ tổ.

Tên mặc áo giáp không những không trốn chạy mà thậm chí còn xông lên nghênh chiến, vô cùng khí thế. So với hắn, những kẻ ẩn nấp ở rìa biên giới và sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào thật không đáng để nhắc đến.

Đây mới thực sự gọi là dũng cảm.

Quá ngầu rồi!

Rìu chiến và đại đao va chạm với nhau với một sức mạnh cực đại không làm cho thân thể của Hứa Mạt chấn động.

Đại đao cọ sát với rìu chiến gây ra âm thanh chói tai. Dưới sức mạnh khủng khiếp ấy, thanh đao trượt qua lưỡi rìu, hai người lệch nhau, Hứa Mạt ở phía bên trái của đối phương.

“Phù…phù.”

Đại đao từ bên cạnh chém vào thân thể của đối phương, chiến giáp vỡ nát, sát thủ bị bay ra phía bên ngoài. Mà phía trước của Hứa Mạt cũng bị cản lại, cả người rơi xuống mặt đất.

Thân thể hai người đều rơi xuống, sát thủ liên tục lui về phía sau. Hứa Mạt ngồi nửa ngồi nửa quỳ, sau đó đứng lên.

Lại nhìn tới kẻ giết người, giáp chiến đã vỡ nát.

Một đao, phá giáp.

-Thật đẹp trai!

Tiểu Thất kinh ngạc kêu lên.

-Chị Điệp, em đang yêu rồi.

Diệp Thanh Điệp toàn thân nổi hết cả da gà.

Nhưng mà, thật sự rất đẹp trai!

Một đao này, làm cho đấu trường trở nên bùng cháy.

Không khí như vỡ trận, vô số người gào lên tên của kẻ mặc giáp.

Khi Lăng Dung nghe thấy những tiếng hét đinh tai nhức óc ấy, cô bỗng nhiên cảm thấy khá thích đấu trường, nơi mà trước đây cô ghét cay ghét đắng.

Chiến đao này, so với một năm trước khi được bọc giáp, vẫn thật đẹp.

Thế nhưng, bầu không khí vẫn căng thẳng như trước, sát thủ lại tiếp tục lao về phía Hứa Mạt.

Hứa Mạt vẫn không né tránh, xung quanh mọi thứ như bùng nổ, giữa vô số tiếng hét chói tai, chạy như bay về phía đối phương.

Rìu chiến và đại đao lại tiếp tục chém vào nhau, nhưng đao của Hứa Mạt nhanh hơn, đối phương còn chưa kịp ra chiêu khác mà đao của Hứa Mạt đã lướt qua, chém vào áo giáp của đối phương.

Bên dưới va chạm liên tục, tiếng giáp vỡ vụn không ngừng vang lên. Áo giáp của sát thủ đã bị chém thành nhiều mảnh, rơi xuống đất liên tục.

“Rắc… rắc.”

Một tiếng vang lên, mũ sắt cũng vỡ vụn, rơi xuống đất, làm lộ ra mặt của đối phương.

Đó là một khuôn mặt rất lớn, xấu xí vô cùng, mang theo vẻ dữ tợn hung ác. Hai mắt hắn đỏ ngầu, nhìn như dã thú, giống như quái vật hình người.

-Mạnh quá rồi.

Những người trên khán đài kinh ngạc nhìn kẻ mặc giáp, thốt lên không ngừng.

Tên mặc giáp chứa đựng sức mạnh chiến đấu của một ngôi sao.

Cuộc đấu này, vốn dĩ không là gì đối với hắn.

Ba lần liên tiếp đứng thứ nhất bảng vàng, có vẻ như hắn vẫn muốn giành vị trí đầu bảng cuộc đua kim cương.

-Kiếm pháp của hắn chính là một đao giết người.

Trên khán đài cũng có không ít những kẻ lợi hại theo dõi, ánh mắt đầy sự hằn học.

Bạn cần đăng nhập để bình luận