Căn Cứ Số 7

Chương 477: Ý vị thâm trường

Mà Hứa Mạt lại là một người ở trong bóng tối.

Bây giờ nghĩ lại, bọn họ cảm thấy hơi mỉa mai, lại có phần áy náy.

Linh đang ngồi trên lưng cự thú không hề quan tâm đến suy nghĩ của những người phía dưới, có lẽ cô căn bản không hề nghĩ tới, chỉ điều khiển cự thú dò xét một vòng thành phố Cương Khung, đuổi hết tất cả những con quái thú.

Bây giờ hẳn là ổn rồi.

Hứa Mạt nằm một bên hơi động đậy, cảm giác toàn thân không có sức lực, đầu óc cực kỳ nặng nề và mơ hồ.

Nhưng hắn vẫn mở mắt ra, đập vào mắt là một đôi mắt sáng ngời xinh đẹp đang cúi đầu nhìn hắn.

-Ta đang nằm?

Hứa Mạt chú ý tới phương hướng, ánh mắt trở nên kỳ quái, nhìn thấy nữ ma đầu bất động thanh sắc nhìn hắn, cảm giác kỳ quái càng thêm mãnh liệt.

Thói quen không nói lời nào sao?

Hứa Mạt ngồi dậy, gió thổi qua người, lúc này mới ý thức được mình đang ngồi trên lưng cự thú.

-Quái thú đi hết rồi?

Hứa Mạt hỏi, hắn cảm giác toàn thân như vỡ ra thành từng mảnh.

-Ừ.

Linh khẽ gật đầu.

-Là ngươi làm?

Hứa Mạt tiếp tục hỏi, Linh vẫn gật đầu như cũ.

-Hô…..

Hứa Mạt hít một hơi thật sâu, hắn không nghĩ tới lại có một ngày sẽ ngồi trên lưng cự thú.

Con cự thú này trông như một con cự long có cánh.

Nhìn xuống khung cảnh thành phố, hắn nhớ lại trước đây không lâu còn lái xe dẫn Linh đi quanh thành phố hóng gió.

Không nghĩ tới lần này Linh lại “lái” cự thú dẫn hắn đi hóng mát.

Bá đạo!

-Sao ngươi lại làm được?

Hứa Mạt hỏi, sao cô có thể khống chế được quái thú cấp S?

Cái này cũng điên cuồng quá đi.

-Khung sư.

Linh nói, tất nhiên cô không có được loại năng lực này, cô chỉ có thể giao đấu với quái vật cấp A, còn quái vật cấp S thì cô còn kém xa.

-Khung sư.

Hứa Mạt nhớ kỹ tên này, giáo sư của Linh, cái này còn có thể nghịch thiên* hơn nữa không đây.

*nghịch thiên (逆天): đi ngược lại ý trời hay mệnh trời, bất chấp quy luật tự nhiên.

Không biết còn nhận học trò nữa không nhỉ?

Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Linh, Hứa Mạt nghĩ thầm, là chị hay gì đó dường như cũng không quan trọng, hắn chỉ đơn giản là thích người đẹp.

-Nếu biết ngươi lợi hại như vậy thì ta đã không liều mạng rồi.

Hứa Mạt nói.

-Ta từng hỏi ngươi.

Linh nhìn Hứa Mạt

-Ách…..

Hứa Mạt nhớ lại Linh đúng thật là đã hỏi hắn, nhưng lúc đó hắn nghĩ Linh nhìn qua không thông minh cho lắm, còn có hơi đần độn.

Bây giờ nghĩ lại, hắn mới thật sự là ngốc!

-Ta phải trở về.

Linh nói.

Hứa Mạt sửng sốt một chút, nhìn cô.

Muốn đi rồi sao?

-Khung sư đang chờ ta.

Linh lại nói.

Hứa Mạt gật đầu:

-Được.

-Ta đưa ngươi đến chỗ nào?

Linh hỏi.

-Quân đội Tây Nam đi.

Hứa Mạt nói, trận này đánh thắng, hiển nhiên đám người Lăng Dung không cần rời khỏi nữa. Linh khẽ gật đầu, cự thú đi về một hướng.

Không lâu sau, bọn họ đã đến quân đội Tây Nam.

Nhìn thấy cự thú đến, một nhóm người chạy về phía Hứa Mạt bọn họ.

Lăng Dung, Diệp Thanh Điệp, còn có người nhà Lâm Thanh Trạch đang chuẩn bị rút lui, nhưng ngay thời khắc sống còn thì họ đã lật ngược tình thế của trận chiến.

Đôi mắt của Lăng Dung hơi ươn ướt, nhìn Hứa Mạt, không phải là nước mắt bi thương mà là nước mắt hạnh phúc vui vẻ.

Sự tuyệt vọng của thế giới dưới đất hiện rõ mồn một trước mắt, nhưng lịch sử cuối cùng đã không lặp lại, Hứa Mạt và những người khác đã chiến thắng, khiến công ty ma quỷ kia sụp đổ.

Người dân ở thế giới dưới đất cũng sẽ được cứu.

Tinh Vân cũng rơm rớm nước mắt.

Diệp Thanh Điệp lại nở một nụ cười rạng rỡ, thắng rồi.

-Xem ra tạm thời không cần vội vàng rời đi.

Hứa Mạt cười nói.

-Ừm.

Đám người gật đầu, sau đó từng đôi mắt nhìn về phía Linh.

-Ta phải đi rồi.

Linh cũng nhìn những người khác rồi nhẹ giọng nói với Hứa Mạt.

Hứa Mạt quay người lại nhìn về phía cô, lại nhìn thấy cự thú bay vút lên trời rồi rời đi.

Hứa Mạt ngẩng đầu nhìn bóng dáng con cự thú, Linh cũng đang ngồi trên lưng cự thú nhìn về phía hắn.

-Hẹn gặp lại, nữ ma đầu.

Hứa Mạt cười vẫy vẫy tay.

Linh nhìn hắn mà không nói gì, sau đó quay người, cự thú bay thẳng đi.

-Oanh…..

Cự thú trực tiếp phá vỡ vòng phòng hộ, xông ra ngoài.

Hứa Mạt:

-……..

Diệp Thanh Điệp nhìn bóng dáng Linh biến mất, sau đó nhìn Lăng Dung, nở một nụ cười ý vị thâm trường*.

*ý vị thâm trường (意味深长): đầy sâu xa, ẩn ý.

Tên này chắc phải nhức đầu lắm đây?

Nhưng nếu để cho cô lựa chọn.

Cô hy vọng, Hứa Mạt sẽ chọn Linh.



Ba ngày sau.

Thành phố Cương Khung chấn động ba ngày liên tục, chính quyền thành phố được tổ chức lại, rất nhiều người rớt đài, sẽ tiến hành xét xử công khai công ty gen, đồng thời công bố tội ác của các gia tộc đứng đằng sau công ty gen.

Trật tự của các cấp cao ở thành phố bị lật đổ, Lý gia, công ty và hai đại quân đội cũng sụp đổ, vụ việc liên luỵ đến quá nhiều người, nên trong thời gian ngắn căn bản không có cách nào rửa sạch hết được.

Trật tự thành phố Cương Khung cũng có phần hỗn loạn, cục trưởng tổng cục trị an đã bị bắt lại, thành phố trải qua một cuộc thanh trừng lớn.

Mấy ngày nay, tất cả người dân thành phố Cương Khung đều chú ý đến những tin tức mới nhất từ các phương tiện truyền thông.

Quân đội Tây Nam và quân khu Đông Bộ tiếp quản chính quyền thành phố từ quân đội phía Nam và quân đội Bắc Bộ.

Tiếp quản thì dễ dàng, nhưng tổ chức lại cơ cấu lại là một vấn đề nan giải.

Hai vị tư lệnh cũng không am hiểu những thứ này.

Trong trang viên Hàn viên.

Ông lão đang cùng với Hứa Mạt tập luyện cơ giáp, mấy ngày nay bộ đàm liên tục reo lên, ông lão cũng lười để ý, ông cũng không còn hứng thú với chuyện gì nữa.

-Dừng lại, ta mệt rồi.

Một âm thanh truyền ra, ông lão chủ động hô ngừng, sau đó đi xuống cơ giáp.

Hứa Mạt cũng đi ra, Tinh Vân tiến lên đỡ ông lão.

Sau ngày hôm đó, giáo sư lại già đi không ít, rõ ràng là đã tiêu hao quá nhiều sức lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận