Căn Cứ Số 7

Chương 760: Tất cả mọi người đều là anh em

Hứa Mạt không động đậy, Linh bước lên phía trước một bước và rút kiếm chém ra, động tác liền mạch.

Kiếm của cô hung dữ và bá đạo, ánh sáng năng lượng bùng phát.

Sắc mặt Tặc Đặc có chút biến đổi, giơ giáo ra đỡ nhưng không đâm về phía trước, sức mạnh cuồng bạo đập xuống và va chạm với kiếm.

-Ầm…

Một luồng sức mạnh khổng lồ truyền đến, cây giáo dài bị uốn cong, sau khi đỡ một đòn cơ thể Tạc Đặc bay ngược về phía sau, bước chân liên tục trượt về phía sau mới dừng lại.

Đồng tử hắn co rút, mắt nhìn chằm chằm Linh, nội tâm chấn động.

Y Trạch cũng nhìn về phía Linh với ánh mắt sắc bén.

Linh không phải sinh viên khoa siêu phàm, bọn họ không biết cô.

-Không chỉ nhiều sơ hở mà sức tấn công cũng yếu.

Hứa Mạt bổ sung thêm.

Đôi mắt nữ tính của Tạc Đặc nhìn hắn chằm chằm.

Nhiều sơ hở, sức tấn công yếu?

Hắn bị Hứa Mạt nói là vô dụng.

Hứa Mạt đi sang một bên, lấy một con dao từ kho vũ khí.

Tạc Đặc và Y Trạch đều nhìn hắn chằm chằm

Hứa Mạt nhìn Tạc Đặc nói:

-Tiết học này không thu tiền!



Tạp Đặc và Y Trạch đều ngẩn cả người!

Hứa Mạt cầm một cây đao đi tới, tính đến giáo huấn bọn hắn à??

Nói như vậy, nhân viên quản lý sách báo này là người siêu phàm hả?

-Mấy người muốn từng người một lên hay là cả hai cùng lên?

Hứa Mạt nhẹ giọng hỏi.

-...

Tạp Đặc và Y Trạch không còn tỉnh táo nữa.

-Chỗ sơ hở nhiều, lực thì yếu sao?

Tạp Đặc nghĩ đến lời của Hứa Mạt. Trường thương trong tay hắn nắm chặt, nhìn Hứa Mạt nói:

-Mặc áo giáp vào.

-Không cần.

Hứa Mạt đi về phía trước, y như mây trôi nước chảy.

Tạp Đặc chưa từng thấy người nào kiêu căng đến vậy.

-Ầm.

Bước chân đạp lên mặt đất, nguyên lực trên người Tạp Đặc bộc phát, năng lượng ánh sáng màu trắng bao phủ lấy cơ thể hắn hóa thành một luồng sấm chớp, thương như ảo ảnh, ánh sáng màu trắng xẹt qua, cứ như là sét đánh vậy, đâm về cơ thể của Hứa Mạt.

-Vù vù.

Đầu của Hứa Mạt chếch lệch qua, thoải mái tránh được chiêu thức nhanh như sấm sét này, trường thương của Tạp Đặc quét ngang, phát ra âm thanh gào thét, năng lượng ánh sáng được phát huy đến cực điểm, truyền lên tóc của Hứa Mạt.

Thân thể của Hứa Mạt nghiêng qua khoảng bảy mươi độ, đầu lệch sang, trường thương xẹt qua đỉnh đầu của hắn, sau đó hắn lại đứng thẳng người.

Sắc mặt của Tạp Đặc trở nên khó coi, trường thương của hắn run run, nhanh như điện, lượn vào rồi phóng tới, người của Hứa Mạt lùi lại. Tạo Đặc dậm chân tiến lên, trường thương màu bạc bắn ra những tia sáng màu trắng, biến thành ảo ảnh, thương pháp rất nhanh, liên tục đâm tới.

Thân thể của Hứa Mạt chỉ lách nhẹ một xíu, mỗi lần né đều có biên độ động tác rất nhỏ, thế nhưng, lần nào cũng đều né một cách chính xác sự tấn công của Tạp Đặc, dường như đã tính hết được góc độ tấn công của hắn.

Y Trạch đứng ở một bên tim đập rộn lên, sức của hắn thì mạnh hơn Tạp Đặc nhưng tốc độ công kích và tốc độ phản ứng thì đều yếu hơn hắn. Bởi vậy trong mắt hắn ta, tốc độ đánh và tốc độ di chuyển của Tạp Đặc đều rất nhanh, mỗi chiêu tung ra đều chí mạng, tấn công như chớp.

Nhưng vì sao khi đối đầu với Hứa Mạt, hắn lại thấy Tạp Đặc chậm như vậy?

Không so sánh thì sẽ không có tổn thương.

Đây là năng lực phán đoán mà Hứa Mạt nói tới sao?

-Quá chậm.

Hứa Mạt mở miệng nói.

-Đùng...

Tạp Đặc nổi giận, đôi mắt âm u giống như là phun ra phẫn nộ vật, hắn cảm thấy mình đang bị nhục nhã.

Ánh sáng màu trắng kinh khủng bùng nổ, năng lượng ánh sáng cũng mạnh hơn, tốc độ và lực công kích tăng lên một cấp, trường thương trong tay cũng nhanh và mạnh hơn.

Hắn tập luyện kỹ thuật chiến đấu là tốt nhất, tốc chất thân thể siêu mạnh, năng lượng lúc bộc phát có thể tăng lực chiến đấu của mình, tốc độ và sức lực đều sẽ tăng lên.

Một chiêu càn quét qua, trường thương xẹt qua trước cổ Hứa Mạt, thế tấn công của Tạp Đặc cực kỳ mãnh liệt, không hề ngơi nghỉ mà tiếp tục đâm về phía trước, ánh sáng năng lượng phát ra từ cây thương, xuyên thấu không gian, không còn vì Hứa Mạt không mặc áo giáp mà nương tay nữa.

Hứa Mạt nghiêng người tránh đi, cùng lúc đó hắn xuất đao, ánh sáng của đao như sấm chớp, ma sát với trường thương đang chém ra của đối phương, thân thể của Tạp Đặc bị ép lùi hoàn toàn về phía sau.

Ánh sáng của đao lại lóe lên, người của Hứa Mạt hướng về phía trước, trường đao không tỳ vết chớp mắt liền tới.

Trường thương của Tạp Đặc liên tục chống đỡ.

Hứa Mạt tiếp tục ra đao, Tạp Đặc thấy trước mặt hắn không còn là đao nữa mà là từng vệt trắng, hắn lùi lại và tránh đi không ngừng.

-Tay...

Một chiêu chém xuống. Cánh tay của Tạp Đặc đau nhức vô cùng, hắn cầm thương phản kích.

-Bả vai!

Hứa Mạt tiếp tục hô. Tạp Đặc muốn cản nhưng không còn kịp nữa, đao của Hứa Mạt đã chém trúng bờ vai của hắn, như thể cho dù hắn cản như thế nào thì cũng đều vô dụng cả.

Hắn quá chậm, ngăn không được, hơn nữa Hứa Mạt lại có thể dự đoán được động tác của hắn. Đây là năng lực gì vậy?

-Ngực.

Hứa Mạt lại hô. Tạp Đặc đỡ nhưng vẫn không ăn thua, ngực vẫn bị chém trúng.

-Ầm, ầm, ầm...

Tiếng va chạm không ngừng truyền đến, Tạp Đặc không biết đã phải chịu bao nhiêu chiêu. Dù Hứa Mạt đã báo trước cho hắn nhưng đều vô dụng, sắc mặt hắn đen đến cực điểm, phẫn nộ hét:

-Ngươi coi khinh ta sao?

-Bản lĩnh thì chẳng có mà tính tình thì tệ vậy.

Đao của Hứa Mạt gõ lên đầu của Tạp Đặc một cái, đầu của hắn choáng váng, thân thể lắc lư thiếu chút nữa là đã ngã xuống.

Hắn tức giận cầm thương tiếp tục chiến đấu!

-Đùng đùng đùng!

Lại là một trận đánh đập thê thảm, thương trong tay Tạp Đặc rớt rồi, cảm thấy toàn thân rã rời như chẳng còn là chính mình nữa.

Y Trạch đứng ở bên cạnh nhìn xem hết tất cả, Hứa Mạt, mạnh như vậy sao?

Rốt cuộc, Hứa Mạt ngừng lại, Tạp Đặc đã ngồi xuống đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận