Căn Cứ Số 7

Chương 165: Thợ săn

Dưới ánh mặt trời chói chang, trên bầu trời chốc chốc truyền đến tiếng nỏ vang rền. Đó là âm thanh của tàu chiến.

Trên đống đổ nát của thành phố, một nhóm nam nữ đang bao vây và giết một con quái vật.

“Phập một cái…”

Đao và kiếm cùng đâm vào cơ thể quái vật, đóng đinh nó xuống đất. Sau đó, cái đầu khổng lồ của nó bị Nguyên Lực kiếm chặt đứt.

-Đẹp lắm.

Tiểu Thất khen ngợi một tiếng, nhìn Tinh Vân, nói:

-Tinh Vân càng ngày càng thuần thục. Có thể trở thành một chuyên gia rồi.

Mà nhóm này, chính là bọn người Hứa Mạt.

Ba nam hai nữ.

Hứa Mạt liếc nhìn xác quái vật, dưới cái đầu to lớn là một cơ thể giống như sắt thép, rất vững chắc, móng vuốt sắc nhọn đen bóng.

Quái vật này so với những con “dã thú” mà bọn họ từng thấy không cùng một giống loài.

Tinh Vân cười ngốc, nhìn Hứa Mạt.

-Không tồi.

Hứa Mạt cất giọng khen ngợi, Tinh Vân lập tức cảm thấy rất mãn nguyện, hơi hơi cúi thấp đầu.

-Đi thôi.

Hứa Mạt thông báo, đi phía trước dẫn đường.

Một nhóm người đi trên đống hoang tàn của thành phố.

Họ đến từ lối đi của chợ đen. Lúc đầu chỉ đi quanh gần lối đi, muốn tìm hiểu sức mạnh của quái vật ra sao.

Sau đó bọn họ dần dần tiến xa hơn, phát hiện phần lớn quái vật ở khu này thuộc cấp C, đại khái tương đương với cấp độ của những người cấp cao nhất trong đấu trường.

Thỉnh thoảng gặp phải những quái vật đáng gờm, Hứa Mạt cũng có khả năng đối phó với chúng.

Ngay sau đó, bọn họ chuẩn bị cho một chuyến đi xa.

Tiến về phía thành phố.

Hứa Mạt và Diệp Thanh Điệp đi phía trước, Tinh Vân và Tiểu Thất đi giữa, Ảnh theo sau với một bọc hàng lớn trên lưng.

-Cô cười ngây ngô cái gì?

Tiểu Thất nói với Tinh Vân đang đi bên cạnh.

-À.

Tinh Vân nhìn mãi theo bóng lưng của Hứa Mạt.

Nghe thấy lời nói của Tiểu Thất, Tinh Vân cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.

Cô chỉ là cảm thấy, cuộc sống dường như lại có hi vọng.

Tinh Vân ấy thế mà lại có thể cùng Hứa Mạt ra bên ngoài.

Nơi đây có không khí trong lành, ánh mặt trời và đất đai rộng lớn.

Đến nỗi cô quên mất cả sự nguy hiểm, chỉ say sưa trong cảm giác này.

Tại khoảnh khắc ấy, cô lại càng trân trọng hơn sinh mạng không dễ gì có được.

Tiểu Thất liếc nhìn Diệp Thanh Điệp, người đang đi cùng Hứa Mạt trước mặt cô.

Tình địch, tình địch.

Nhưng chị Điệp lại có lợi thế riêng của chị Điệp.

Rất lớn.

-Tại sao ngoài này lại nóng như vậy? Đó là thứ gì? Quả cầu lửa lớn thế kia sao lại không bị rơi xuống?

Tinh Vân ngẩng đầu nhìn lên thiên thể đang treo lơ lửng trên bầu trời.

Bên ngoài thật là diệu kỳ.

Rất nhiều thứ chưa được thấy bao giờ.

Hứa Mạt không giải thích, nhưng hắn cảm thấy nhóm của mình cần phải được phổ biến kiến thức “giáo dục phổ cập”.

Trường học trong thành phố, có tiếp nhận những “học sinh tiểu học” này không?

Bản thân hắn không biết gì về hành tinh này.

Một con chim bay trên đầu bọn họ, mà lại có hẳn hai cái đầu.

-Sẵn sàng chiến đấu.

Hứa Mạt nói.

Lượn vòng một lúc, con chim lao về phía nhóm Hứa Mạt tấn công.

“Đoàng…”

Diệp Thanh Điệp giơ súng lên bắn, cánh tay máy của Tiểu Thất cũng bắn ra ánh sáng xanh, chặn đường bay của con chim.

Năng lượng ánh sáng bắn vào con chim, nó phát ra âm thanh chói tai. Nhưng nó không chết mà tiếp tục lao xuống với tốc nhanh hơn.

Hai cái đầu đồng thời há miệng, phun ra tia chớp, hướng nhóm người Hứa Mạt công kích.

“Cha…”

Tia sét Nguyên Lực bạo ngược đánh thẳng vào con chim, khiến cho nó bị mất thăng bằng lộn xuống.

Hứa Mạt đột ngột nhảy lên, nhằm phần khoảng trống giữa hai đầu, chém đao xuống giết chết.

-Nguyên Lực.

Trong xác của quái thú, có thể hấp thụ được năng lượng.

Thậm chí sử dụng được nguyên lực.

Hứa Mạt hắn ta có thể cảm nhận được cường độ của nguyên lực, thông qua cường độ nguyên lực, đại khái có thể phán đoán được thực lực.

-Đã đi xa rồi. Tăng tốc đi nào.

Hứa Mạt nói xong cúi đầu chạy về phía trước, những người khác cũng dồn dập theo sau, nhảy tới nhảy lui giữa đống đổ nát của thành phố.

Tất cả những con quái vật gặp phải trên đường đi đều bị giết chết lập tức.

Chạy băng băng được một lúc, Hứa Mạt nghe thấy phía trước có động tĩnh.

Dùng tay ra tín hiệu, đoàn người lập tức giảm tốc độ chậm lại, lặng lẽ tiến về phía trước.

Cảm nhận của Hứa Mạt rất nhạy, bọn họ đều biết điều đó. Vì vậy đã tránh được rất nhiều phiền phức.

-Có người.

Hứa Mạt nhìn phía bên cạnh Diệp Thanh Điệp, nói.

Trong mắt Diệp Thanh Điệp lóe lên một tia sáng. Cuối cùng cũng gặp được con người rồi sao.

Cô có thêm vài phần kích động.

Ở thế giới bên trên, bọn họ chưa từng gặp qua những con người khác.

Giống như Tinh Vân, Diệp Thanh Điệp đối với thế giới bên trên cũng tràn đầy sự khao khát và tò mò.

Muốn khám phá những thứ chưa biết.

Đối với bọn họ mà nói, đây là một thế giới hoàn toàn mới.

Cũng không biết tên Hứa Mạt kia sao lại có thể bình tĩnh như thế, dường như bất cứ thứ gì cũng không làm hắn ngạc nhiên.

Hứa Mạt dừng lại trước một khu phế tích bị che chắn phía trước, ở đầu bên kia, một nhóm người đang săn quái vật.

Có năm người. Tất cả đều mặc áo giáp và được trang bị đầy đủ.

-Uhm.

Hứa Mạt cảm thấy rằng sau khi giết con quái vật, bọn họ kéo nó vào một chiếc xe ngay bên cạnh.

Hơi giống xe bán tải, nhưng to hơn một chút.

-Đi.

Hứa Mạt bước ra ngoài. Thật không dễ dàng có thể gặp được con người, đương nhiên muốn tìm hiểu hình hình rõ ràng.

Tốt nhất là có thể biết trước khi tiến vào bên trong thành phố.

Bọn họ vượt qua tàn tích phía trước, người ở đó đã lôi xác quái vật lên xe, chuẩn bị rời đi, nghe thấy động tĩnh, tầm nhìn hướng về phía đám người Hứa Mạt.

Hứa Mạt cởi mũ bảo hiểm ra. Khi nhóm người thấy Hứa Mạt ban đầu hơi cảnh giác, sau đó rất ngạc nhiên.

Đám người này rất trẻ.

Hứa Mạt nhìn cũng chưa tới mười tám tuổi.

-Chú. Các chú định đi đâu vậy?

Diệp Thanh Điệp nói với một người trung niên.

Người đàn ông trung niên này khoảng bốn mươi tuổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận