Căn Cứ Số 7

Chương 654: Năng lượng vô hình

-Tương tiên sinh, cục Thần Kiếm cũng đang có việc, tôi cũng về trước đây.

Sử Cường nói.

-Được.

Tương Diệp cũng gật đầu. Hứa Mạt đuổi theo nhưng bị Tương Diệp chặn lại, nói:

-Hứa Mạt, ông cụ nhà tôi để cậu suy nghĩ thêm, cậu suy nghĩ kỹ đi rồi về sau.

Lão nhân muốn hắn suy nghĩ thêm một chút.

Cho nên, vẫn là chờ Hứa Mạt đưa ra câu trả lời rồi mới được đi.

-Vậy Hứa Mạt, cậu từ từ cân nhắc, tôi đi về trước.

Sử Cường nói với Hứa Mạt, sau đó lập tức chạy đi.

-???

Hứa Mạt đứng nhìn bóng người của Sử Cường rời đi, đây mẹ nó là bán đứng hắn đó hả??

Hắn cũng là người của cục Thần Kiếm mà, sao lại để lại hắn đào chân tường Tương gia.

Vị phó cục trưởng cục Thần Kiếm này có còn biết xấu hổ hay không chứ!

Những người rãnh rỗi lần lượt rời đi, người còn lại đều là người của Tương gia. Hứa Mạt cảm thấy toàn thân hắn chỗ nào cũng không bình thường. Nhưng nơi này là địa bàn của Tương gia, hắn không thể trở mặt được, cho dù là có muốn trở mặt thì cũng không đánh lại đâu.

Đây là gia tộc đứng đầu hành tinh Bái Luân, nếu mà hắn dám động thủ thì sẽ bị giết chết ngay chỉ trong vòng vài phút.

Một lát sau, máy truyền tin của Hứa Mạt rung lên, nhận được một tin nhắn, là Sử Cường gửi tới.

-Bình tĩnh, không được làm liều, tôi trở về tìm người cứu.

Sử Cường nhắn. Sau khi Hứa Mạt nhìn thấy liền tắt máy truyền tin. Vị phó cục trưởng cục Thần Kiếm bày xem ra vẫn còn chút lương tâm!

-Doãn Nhi, con mang Hứa Mạt dạo quanh nhà một lát đi.

Tương Diệp mở miệng bảo Tương Doãn Nhi.

-Được.

Tương Doãn Nhi đồng ý, cô cũng hơi bất đắc dĩ.

Đám người nhao nhao tản đi, Tương Doãn Nhi hỏi Hứa Mạt:

-Đi dạo một chút không?

-Ừ.

Hứa Mạt gật đầu, hai người đi về phía khu vườn.

Tương gia rất lớn, phong cảnh tươi đẹp.

Tương Doãn Nhi dẫn Hứa Mạt đi đến bên hồ. Hai bên bờ đều là cây cối mọc xanh um tươi tốt, nhìn rất thoải mái dễ chịu.

-Xin lỗi cậu, làm cậu khó xử rồi.

Tương Doãn Nhi nói với Hứa Mạt.

-Tiểu thư Doãn Nhu chắc cũng khó xử giống tôi thôi.

Hứa Mạt nhìn ra được sự xấu hổ của Tương Doãn Nhi. Dù sao cũng mới chỉ gặp mặt lần đầu, bị chỉ định hôn ước, làm sao cô gái này không mâu thuẫn cho được.

-Tính cách của ông nội trước giờ vẫn vậy, cứng rắn đã quen, trong nhà cũng không có người dám chống lại.

Tương Doãn Nhi cười khổ nói:

-Cơ mà, cậu cũng đừng trách ông ấy, ta thấy ông nội rất coi trọng cậu đó.

-Sẽ không đâu.

Hứa Mạt đáp, hắn không có nhỏ mọn như thế.

-Không nói chuyện này nữa.

Tương Doãn Nhi cười cười nói:

-Làm quen một chút, tôi là Tương Doãn Nhi, học sinh của học viện âm nhạc thủ phủ, hân hạnh được biết cậu.

-Hứa Mạt, thành viên của cục Thần Kiếm.

Hứa Mạt cười trả lời lại. Tương Doãn Nhi rất nổi bật.

-Cô học tại học viện âm nhạc thủ phủ sao?

Hứa Mạt hỏi.

-Ừ.

Tương Doãn Nhi gật đầu.

-Tôi có hai người bạn thân cũng học ở học viện âm nhạc.

Hứa Mạt nói.

-Tên là gì vậy?

Tương Doãn Nhi tiếp lời.

-Lăng Dung và Tinh Vân, tiểu thư Doãn Nhi có biết họ không?

Hứa Mạt hỏi.

-Cậu là bạn thân của Lăng Dung sao?

Tương Doãn Nhi ngạc nhiên nói:

-Hôm qua trên đường tôi còn gặp được cô ấy. Tiểu thư Lăng Dung rất có thiên phú trong lĩnh vực âm nhạc. Nhạc của cô ấy vô cùng có sức hút. Lúc học ở học viện, tôi từng nghe cô ấy đánh đàn, âm thanh cứ như là một loại ma lực nào đó vậy.

Hứa Mạt cảm thấy thế giới này thật nhỏ. Tương Doãn Nhi vậy mà lại biết Lăng Dung. Cơ mà trên phương diện âm nhạc thì Lăng Dung rất có năng khiếu, âm nhạc của cô ấy mang một sức hút đặc biệt mạnh mẽ.

-Cậu làm sao mà lại quen được Lăng Dung vậy?

Tương Doãn Nhi tò mò hỏi.

-Chúng tôi biết nhau từ nhỏ, tiểu thư Lăng Dung trước kia chăm sóc cho tôi rất nhiều.

Hứa Mạt cười đáp, nghĩ đến chuyện này, hắn liền lấy máy truyền tin ra, bấm gọi video với Lăng Dung.

Lăng Dung bắt máy, hơi vui mừng nói:

-Hứa Mạt, tôi thấy cậu nhận thưởng ở phủ tổng thống, xong việc nơi đó hết rồi à.

-Gặp được một người mà cô quen biết nè.

Hứa Mạt cười đáp:

-Nhìn thử xem.

Dứt lời, hắn liền đưa máy về phía Tương Doãn Nhi.

Tương Doãn Nhi vẫy vẫy tay, Lằn Dung sửng sốt một lúc, cười đáp:

-Hứa Mạt, tiểu thư Doãn Nhi, sao lại người lại ở cùng một chỗ vậy?

-Người lớn trong nhà Doãn Nhi mời ăn cơm, nói chuyện nhắc tới cô.

Hứa Mạt nói:

-Cô và Tinh Vân vẫn tốt hết chứ?

-Ừ, chúng tôi đều rất tốt.

Lăng Dung gật đầu, trên màn hình Tinh Vân cũng ló vào nói to:

-Hứa Mạt, đừng lo lắng cho bọn tôi.

-Hứa Mạt, bọn tôi phải vào lớp rồi, cậu trò chuyện với tiểu thư Doãn Nhi đi.

Lăng Dung cười cười. Hứa Mạt gật đầu, sao đó tắt máy truyền tin.

Nhìn thấy Lăng Dung và Tinh Vân, tâm tình của Hứa Mạt trở nên khá hơn một chút.

Quen biết thế nào không quan trọng, tình bạn này rất đặc biệt mà còn rất quý báu, hắn vẫn luôn vô cùng trân trọng.

-Không ngờ mối quan hệ giữa mọi người lại tốt như vậy.

Tương Doãn Nhi hơi hâm mộ bình luận. Cô nhìn ra được, tình cảm của Hứa Mạt và Lăng Dung rất tốt, rất chân thành, đều xuất phát từ nội tâm, cô không có bạn bè như thế.

-Tính tình của tiểu thư Lăng Dung thiện lương. Ai ở chung với cô ấy cũng sẽ cảm thấy thoải mái dễ chịu. Sau này tiểu thư Doãn Nhi và tiểu thư Lăng Dung tiếp xúc với nhau nhiều hơn, cũng sẽ trở thành bạn thân thôi.

Hứa Mạt mở miệng nói. Nếu Tương Doãn Nhu và Lăng Dung trở thành bạn tốt, về sau Lăng Dung sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Hứa Mạt đi theo Tương Doãn Nhi dạo một vòng Tương gia lúc lâu, hai người tùy ý tán gẫu, cũng dần trở nên quen thuộc. Tương Diệp nghe người khác kể lại còn tưởng là nói đùa?

Tương gia, một bóng người mặc áo giáp trắng đi vào bên trong Tương gia, bay đi đến.

Khi hắn đã vào trong Tương gia, thân người hắn hạ xuống, đi bộ yển mặt đất. Nhiều người đã xuất hiện trước mặt hắn, muốn ngăn hắn lại, nhưng người này vẫn cứ băng băng về phía trước, trên người phát ra một nguồn năng lượng vô hình, đè ép không có đám người kia lại gần.

Rất nhanh, Tương Diệp đã xuất hiện, nhìn chằm chằm vào đối phương.

-Diệp Hoàn.

Tương Diệp nhìn thẳng vào người mới tới nói.

-Tôi tới đón người.

Diệp Hoàn mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận