Căn Cứ Số 7

Chương 669: Đại dương

Nơi mà bọn họ đến lần này là vùng biển sâu nguy hiểm nhất.

Cô ở thành phố Cương Khung đã chứng kiến cảnh quái vật xâm lược, đó là quái vật đến thành phố, nhưng lần này Hứa Mạt phải đi đến lãnh địa của đám quái vật.

-Bình an.

Diệp Thanh Điệp hét lên.

-Yên tâm.

Hứa Mạt quay lưng lại với bọn họ vẫy tay.

Đội Thần Kiếm có rất nhiều người đứng trên chiến hạm, nhìn thấy Hứa Mạt đi đến, Hàn Hổ đội trưởng đội Bá Thuẫn nói đùa:

-Hứa Mạt, cậu có mấy người bạn gái?

-??

Hứa Mạt nhìn Hàn Hổ.

-Đương nhiên chỉ có Linh của nhà chúng tôi rồi.

Dạ Hi lườm Hàn Hổ một cái.

-Tôi thấy người kia cũng rất được, chắc chắn có ý với cậu ấy.

Hàn Hổ nói.

-Tự lo cho mình đi.

Dạ Hi lạnh lùng nói.

-Sao hả, ngươi muốn đánh nhau à?

Hàn Hổ gắt gỏng.

-Tôi sợ cậu chắc?

Dạ Hi đáp, trên người hai người đều có nguyên lực tuôn trào, giống như thật sự định đánh nhau một trận ở trên chiến hạm.

-Ơ…

Hứa Mạt nhìn hai đội trưởng, hung hăng như vậy sao.

-Tiếp kiệp chút sức lực đi, đến vùng biển sâu sợ các cậu không đủ sức mà dùng đâu.

Phó Viễn cất tiếng nói, lúc này hai người mới thôi hung hăng.

Phó Viễn mặc dù là đội phó nhưng hắn là đội phó của cục Thần Kiếm, địa vị cao hơn so với đại đa số đội trưởng của các đội, với thực lực và sự từng trải của hắn thì sớm đã có tư cách trở thành đội trưởng của một chiến đội rồi.

-Hứa Mạt, lần này mặc dù cậu cũng xuất phát cũng đội quân, nhưng cố gắng hành động ở phía sau, hành động lần này không cần cậu phải làm gì cả, có thể giúp chút sức lực là đủ rồi, đầu tiên là hãy bảo vệ tốt cho bản thân.

Phó Viễn dặn dò Hứa Mạt.

Nếu là người khác có lẽ sẽ không dặn dò như vậy, nhưng Hứa Mạt không giống những người khác, thân là người tiềm năng nhất của cục Thần Kiếm, tương lai có khả năng trở thành người mạnh nhất hành tinh Bái Luân, nhân vật thiên tài thế này có ý nghĩa vô cùng lớn đối với hành tinh Bái Luân, tất nhiên cần phải bảo vệ tốt.

Hành tinh Bái Luân, không chỉ thua kém nền văn minh ngoài hành tinh về khoa học kĩ thuật, cũng thiếu hụt những người siêu phàm cấp cao.

Phó Viễn có chút mong đợi đối với Hứa Mạt, mặc dù không nhất định sẽ làm được nhưng ít nhất là có hy vọng.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu, tuy thời gian gia nhập cục Thần Kiếm chưa lâu, tiếp xúc không nhiều với các thành viên trong đội, nhưng hắn có thể thấy được người của cục Thần Kiếm rất nghiêm túc bồi dưỡng thế hệ sau.

Lúc này, chiến hạm vang lên tiếng vo ve mãnh liệt, tất cả mọi người đều biết chiến hạm cũng đã xuất phát rồi.

Trên bờ biển, vô số người đang đứng ở kia, năng lượng chiến hạm kích hoạt, trên biển dậy lên một cơn sóng lớn, bắt đầu lao về phía đại dương.

Linh và Diệp Thanh Điệp bọn họ đều đứng trên bờ biển, nhìn chiến hạm rời đi, không ai biết trước được kết quả của chuyến đi này sẽ như thế nào, thậm chí thiết bị liên lạc thông thường cũng sẽ mất tín hiệu, khi đã tiến vào sâu trong biển, bọn họ sẽ không có cách nào liên lạc được với Hứa Mạt.

-Đi thôi.

Tư Tháp Khắc Hào nói, lúc này Diệp Thanh Điệp và những người khác mới miễn cưỡng rời đi.

Linh và Lý Tiểu Mạn đi cùng nhau, thấy Linh vẫn không nỡ rời đi Lý Tiểu Mạn liền nói:

-Lần này tất cả những đội ngũ lớn của cục Thần Kiếm đều cùng xuất phát, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Linh không nói gì, cô cũng muốn đi cùng nhưng Hứa Mạt là ngoại lệ được đi cùng, cấp độ nguyên lực của cô cũng không đủ, không đủ tiêu chuẩn để đáp ứng nhiệm vụ lần này, cấp độ nguyên lực của Lý Tiểu Mạn đạt cấp A-,cao hơn cô cũng vẫn phải ở lại đây. 

Cô rút máy liên lạc ra, gửi cho thầy Khương một tin nhắn, sau đó mời quay người cùng Lý Tiểu Mạn rời đi.

Chiến hạm xuất phát tiến vào trong đại dương, bắt đầu lướt đi với tốc độ cực nhanh.

Trên boong tàu Hứa Mạt cùng một nhóm người đứng ở kia, gió biển tạt lên người, quần áo bay phần phật.

Vì trên chiến hạm có nhiều máy bay chiến đấu đang đỗ, boong tàu không có mái che nên gió thổi rất mạnh.

-Lần đầu tiên đi trên biển đúng không, cảm thấy thế nào?

Đội trưởng Dạ Hi nói với Hứa Mạt.

-Không phải là lần đầu tiên.

Hứa Mạt cười rồi nói, hắn nhìn về phía xa, có thể nhìn thấy dấu vết của quái vật rồi, có những con quái vật bay lượn trên bầu trời ngoài đại dương.

-Trước đây đã từng đi biển rồi?

Dạ Hi có chút kinh ngạc, ở hành tinh Bái Luân cho dù là người siêu phàm mạnh đến cỡ nào cơ bản cũng không có cơ hội đi ra biển, ngoài đại dương tượng trưng cho sự nguy hiểm vô cùng lớn.

-Từng nằm mơ thấy.

Hứa Mạt cười rồi nói.

Dạ Hi sững sờ, sau đó cười mỉm nói:

-Không ngờ cậu cũng khá lãng mạn, chẳng trách làm cho Linh của chúng tôi một lòng một dạ.

-Dạ Hi, nhiều tuổi rồi chuyển sang yêu thích những chàng thanh niên đẹp trai à?

Hàn Hổ đội trưởng ở bên cạnh có chút ác ý nói.

-Cút…

Dạ Hi chửi.

-Đáng thương cho cục phó Sử Cường.

Hàn Hổ nhếch mép cười, thấy Dạ Hi không đoái hoài đến hắn, hắn liền nhìn Hứa Mạt và nói:

-Hứa Mạt, khi cuộc chiến trong vùng biển sâu nổ ra cậu hãy trốn đằng sau tôi.

-Xem Phó đội là người vô hình à?

Dạ Hi khinh thường nói.

-Mặc dù không cùng một đội nhưng cũng là người của mình, sao phải phân biệt rõ ràng như vậy làm gì, Hứa Mạt rảnh rỗi cũng có thể tới đội chúng tôi luyện tập.

Hàn Hổ cười rồi nói.

-Toàn những ý nghĩ xấu xa.

Dạ Hi mắng.

Lúc bọn họ đang nói chuyện chiến hạm đã đi được một quãng đường rất xa, quái vật càng ngày càng nhiều, trong biển cũng có thể nhìn thấy vết tích của quái vật.

Lúc này, một luồng sóng năng lượng mạnh mẽ từ chiến hạm tản ra, bay về phía xa, trong nháy mắt quái vật trong đại dương dường như phải chịu một sự kích thích mãnh liệt, có những con quái vật giãy dụa kịch liệt, cũng có những con quái vật thì điên cuồng bỏ trốn.

-Hả?

Hứa Mạt cảm nhận được sự tồn tại của luồng sóng năng lượng kia, là sóng âm hay là một loại sóng năng lượng nào khác?

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, quái vật đều đã tránh ra xa, bất kể là quái vật trên bầu trời hay trong đại dương đều không dám đến gần chiến hạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận