Căn Cứ Số 7

Chương 200: Quỷ nhai

Lâm Tịch bị Hứa Mạt hỏi ngược lại.

Nguyên nhân cụ thể thật ra cũng không nói rõ ràng được.

Có lẽ vì chuyện Hứa Mạt cứu cô, cô cũng có chút yêu thích Hứa Mạt, còn có chút đồng tình với bọn họ.

Và cũng vì luyến tiếc tài năng.

Nếu như Hứa Mạt thật sự có thiên phú, bị mai một thật sự rất đáng tiếc.

Ở thời đại này, người ưu tú thật sự vẫn là tương đối ít.

Nàng là giáo viên của học viện, vì thế nên suy nghĩ một chút cho học viện.

-Chắc là do tôi coi cậu là học sinh của mình đó.

Lâm Tịch cười nói:

-Bây giờ không nên vui mừng quá sớm, chẳng qua là thử một chút, độ dung hợp cụ thể của cậu còn chưa biết. Nếu là cấp B, trưởng bối học viện có thể sẽ không ra mặt, nhưng nếu là B+ thì chắc có thể.

-Ừ.

Hứa Mạt gật đầu, hắn tất nhiên biết.

Muốn được người khác hỗ trợ, tự nhiên phải đem ra tài nghệ tương ứng.

Nếu không người ta dựa vào cái gì mà giúp mình?

Nhất là trưởng bối học viện có thể đã gặp được rất nhiều nhân vật thiên tài.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra, rời khỏi phòng ngầm dưới đất liền đi ra ngoài.

Diệp Thanh Điệp đang nói chuyện phiếm với Tinh Vân, giống như đang trấn an cô.

Hứa Mạt biết, mặc dù chị Điệp và Bí thư Kim có thù oán, nhưng lúc gặp Tinh Vân thì lại vô cùng thông cảm.

Nhất là sau lúc ở sân đấu, Tinh Vân đã đỡ cho hắn một chiêu, thái độ của Diệp Thanh Điệp với Tinh Vân càng bất đồng.

Lâm Tịch thấy Tinh Vân, trong lòng liền lặng lẽ than thở.

Nhân loại coi quái thú là thù địch, là kẻ thù không đội trời chung. Vậy nên đối với những người mang gen chiến sĩ đặc thù luôn mang theo thành kiến, nhất là những người mang gen chiến sĩ có tính cách ngang ngược, đôi khi sẽ xảy ra một số tình huống mất khống chế, tỷ lệ phạm tội cao.

Bởi vậy, những người mang gen chiến sĩ đặc biệt rõ ràng sẽ luôn tồn tại kỳ thị. Thành kiến này là do môi trường xung quanh tạo nên, không có cách nào thay đổi cả.

Tinh Vân lại có cánh nên gần như cô sẽ thường gặp người đời kỳ thị mình.

Trừ khi, cô tới chỗ căn cứ của người cải tạo gen.

-Về sau, chiếu cố Tinh Vân nhiều một chút.

Lâm Tịch nói với Hứa Mạt.

Hứa Mạt ngạc nhiên một chút, sau đó dường như đã hiểu ý của Lâm Tịch, nghiêm túc gật đầu một cái.

Hắn dần dần ý thức được địa vị cao thấp của gen người.

Lâm Tịch nhìn vào bóng đêm, trong lòng vẫn có chút muộn phiền.

Nàng bước một bước về phía trước, cởi áo khoác ra, nhảy vào bên trong hồ bơi.

Trong hồ bơi, thân hình của Lâm Tịch giống như mỹ nhân ngư bơi lội vậy. Một lát sau, cái đầu khác liền ngoi lên từ trong nước.

Vẫy đầu một cái, hai tay Lâm Tịch đem tóc vuốt về sau lưng, đường cong cơ thể ở trong nước lộ ra.

Hai tay vịn vào thành bể bơi, ánh mắt Lâm Tịch hướng về phía xa xa. Ban đêm tĩnh mịch, nhưng nội tâm cô không thể nào yên tĩnh được.

Số mạng của Lâm gia sẽ như thế nào đây.

Cô không có lo lắng cho mình. Cho dù Lâm gia phá sản, cô vẫn có thể ở lại học viện, nhưng cha và Lâm Giản, sợ là không thể nào chịu đựng được.



Lâm gia bận rộn hẳn lên.

Cách thời điểm học viện khải giảng đã không còn xa nữa. Giáo viên như Lâm Tịch có không ít chuyện phải làm, thường xuyên phải tới học viện bên kia, cô sẽ mang Diệp Thanh Điệp đi cùng.

Lâm Viễn bởi vì chuyện của công ty mà sứt đầu mẻ trán, tâm tư toàn bộ đặt tại công ty, cơ bản không thấy được người.

Hiện tại, công ty Lâm thị đang gặp phải đợt công kích dữ dội hơn.

Người nhàn rỗi ở Lâm gia đại khái chỉ có Lâm Giản và Hứa Mạt.

Hứa Mạt mỗi ngày đều bận rộn tu luyện.

Lâm Giản bị cấm đoán giam trong nhà, cả Lâm Viễn và Lâm Địch đều không đồng ý cho cô rời khỏi đó.

Vị nhị tiểu thư Lâm gia này đã nghẹn đến phát điên rồi.

Lâm Giản mặc đồ ngủ nằm ở trên một chiếc giường lớn thoải mái dễ chịu, tiếp nhận máy truyền tin.

Phía trước cô xuất hiện một khuôn mặt khác, một thiếu nữ đồng trang lứa với cô.

-Lâm Giản, cậu đang làm gì đó?

Cô gái cười mở miệng hỏi.

-Ở nhà, chán chết đi được.

Lâm Giản đáp lại.

-Đi ra ngoài chơi đi, tôi mới phát hiện ra một chỗ rất thú vị.

Thiếu nữ nói.

-Chỗ nào vậy?

Lâm Giản có một chút tò mò, hỏi.

-Cậu ra ngoài rồi tôi dẫn cậu đi.

Cô gái có vẻ hơi thần bí.

-Cha và chị tôi không có cho, còn nói là cấm không cho ra cửa nữa.

Lâm Giản nói.

-Bọn họ đang trông coi ở nhà sao?

-Không có, bọn họ gần đây đều vội vội vàng vàng, không rãnh để quản tới tôi.

Lâm Giản không có gì để luyến tiếc.

-Vậy cậu sợ cái gì chứ?

Đối phương vừa cười vừa nói, làm cho ánh mắt Lâm Giản sáng lên một chút.

Giống như có chút động lòng.

Nếu mà lén đi ra khỏi nhà, chắc chắn sẽ có người tố cáo.

Cơ mà cô lại không kìm nén được tâm tư xao động của mình.

Hứa Mạt gần đây đều bận rộn tu luyện.

Lâm Tịch cho phép hắn không cần để ý tới cô nhị tiểu thư ngu ngốc kia, đúng là đỡ lo hơn một ít.

Đối với Lâm Giản, hắn trước giờ đối với cô đều vô cảm.

Nhưng kể từ ngày hôm đó, hắn đã có chút chán ghét Lâm Giản.

Trong mắt hắn, Lâm Giản và Minh Vũ chẳng khác nhau là mấy.

Nếu như không phải nể thân phận của Lâm Tịch, sợ là ngay cả Lâm Giản hắn cũng đánh rồi.

Hứa Mạt đang tu luyện liền nghe thấy âm thanh ở phía ngoài, có chút kỳ lạ, thính lực của hắn quả thực vô cùng mạnh.

Đẩy cửa phòng tu luyện ra, liền nghe thấy tiếng nổ máy từ phía xa truyền tới. Hắn vừa nghe cũng biết là tiếng xe thể thao của Lâm Giản khởi động.

Xem ra sau khi sửa xong xe thể thao, Lâm Giản lại không chịu được yên tĩnh rồi.

Lần này Hứa Mạt không đi ra ngoài.

Lần trước cứu Lâm Giản một mạng, kết quả ngày hôm sau lại phải bị cô ta và Minh Vũ chế nhạo làm nhục.

Hứa Mạt tất nhiên lười quản chuyện của cô, mà hắn cũng chẳng quản được. Lâm Giản nghe lời hắn sao?

Hứa Mạt nhắn tin báo cho Lâm Tịch để đối phương biết trước đã.

Gửi xong tin nhắn, Hứa Mạt liền tiếp tục tu luyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận