Căn Cứ Số 7

Chương 907: Có rất nhiều người

Hứa Mạt tất nhiên hiểu rõ. Tên Ni La này có lẽ đã quen với cách sống ở chỗ hắn, đến hành tinh Lư Tạp Tư xin học rồi mà còn phách lối như vậy.

-Sao lại không liên quan, em là ứng cử viên hàng đầu cho ngôi vị hoàng hậu tương lai của Ba La Mã mà.

Ni La đáp trả Nam Tương Y.

-Ngươi bị điên à.

Bên cạnh, Ốc Nhĩ mở miệng mắng:

-Nơi này là đại học Lư Tạp Tư, không phải là cái chỗ không có văn minh như Ba La Mã bọn ngươi đâu.

Hai người đứng phía trước Ốc Nhĩ nhìn hắn, một nguồn năng lượng bộc phát trên người họ. Bước chân bọn hắn tiến lên phía trước, ầm mộ tiếng đụng vào người của Ốc Nhic, đẩy lùi cơ thể của hắn, có người thậm chí còn vươn tay nhấc cơ thể của Ốc Nhĩ lên.

-Buông ra.

Ốc Nhĩ tức giận quát lên.

-Nói năng cho cẩn thận.

Ni La liếc Ốc Nhĩ một cái nói.

Không ít người trong thư viện đã đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn ba người Ni La, ngang ngược như vậy sao?

-Ta lấy tư cách của nhân viên quản lý sách báo đại học Lư Tạp Tư, yêu cầu các ngươi lập tức rời khỏi thư viện.

Hứa Mạt nhìn Ni La nói.

Ni La ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Hứa Mạt, vẫn là dáng vẻ cười khinh bỉ đó, y như đang im lặng trào phúng vậy.

Một tên nhân viên quản lý sách báo mà cũng dám ra lệnh cho hắn sao?

Hứa Mạt nhìn biểu hiện của đối phương liền biết hắn không thể chủ động rời đi.

-Đã như vậy, thì ta cũng chỉ có thể giúp ngươi thôi.

Tiếng của Hứa Mạt vừa dứt, nắm đấm của hắn đã tung ra, lập tức đập vào khuôn mặt của Ni La.

-Ầm...

Trong nháy mắt Ni La đã bị nện trên mặt đất, cái ghế ngã ngửa trên nền nhà.

Người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều vô cùng kinh sợ, người của thư viện đứng xem Hứa Mạt cũng ngẩn cả ra đó, đến cả hai người đi theo Ni La cũng không kịp phản ứng. Lúc bọn hắn kịp nhận ra thì ngay lập tức buông Ốc Nhĩ ra, quay người lại nhưng kiếm của Linh đã chém tới, nhanh chóng đặt ngay trên cổ bọn hắn.

Một luồng năng lượng ánh sáng cường đại lan tràn trên lưỡi kiếm, mang theo hơi thở chết chóc, khiến cho cơ thể hai người bọn hắn cứng lại.

-Ngươi dám...

Ni La mở miệng gầm thét. Chỉ là hắn còn chưa nói xong, thì một nắm đấm lại vung tới, năng lượng ánh sáng vừa được hội tụ lập tức nện lên người, có thể nghe thấy được âm thanh của xương nứt, người xung quanh cũng run sợ theo đó.

Sau một giây, cổ của Ni La bị Hứa Mạt nắm lên, có hơi dùng sức, Ni La liền cảm thấy hô hấp của mình khó khăn.

Hứa Mạt nắm cổ Ni La đứng dậy, sau đó kéo thân thể của hắn đi ra bên ngoài thư viện. Trong thư viện lặng ngắt như tờ, cả đám đều cứng người sợ sệt nhìn Hứa Mạt.

Đó là cái người nhân viên quản lý sách báo luôn luôn vui vẻ tươi cười sao?

-Trong lúc công tác ở thư viện, tôi luôn thân thiện giúp đỡ mọi người, chưa từng gặp một ai bại hoại đến cỡ này.

Hứa Mạt buồn bực nói thầm trong miệng. Hắn lúc làm việc ở thư viện quả thật luôn rất ôn hòa, cố gắng hết sức kết bạn khắp nơi.

Thế nhưng, cái tên Ni La mà hắn gặp này lại cứ muốn ăn đòn, ngứa tay đến không chịu được.

Không biết có vì đánh người mà bị sa thải không, cơ mà giỏi thì cứ sa thải đi, dù gì hắn cũng là cổ đông lớn của tập đoàn khoa học kỹ thuật năng lượng Lam Tinh, không sợ.

Chỉ tiếc là điều kiện học tập tốt như vậy, hơn nữa còn có thể nhìn thấy các kiểu mỹ nữ xinh đẹp.

Không còn cách nào khác, nhìn thấy ánh mắt của Ni La nhìn Linh, hắn liền muốn đánh người, nhịn không nổi.

Nữ ma đầu là người ngươi có thể nhìn loạn sao?

-Tôi cảm thấy mình đã biết yêu rồi!

Thư viện bỗng truyền đến âm thanh.

-Yêu rồi.

Hai mắt nữ sinh lóe sáng. Bọn họ dường như đã hiểu được vì sao Linh lại trở thành bạn gái của Hứa Mạt, đơn giản là vì đẹp trai đến bùng nổ.

Ni La, tân sinh nổi tiếng của đại học Lư Tạp Tư, hoàng tử của vương quốc Ba La Mã, bị kéo ra bên ngoài.

Cơ mà, Hứa Mạt lợi hại đến như vậy sao?

Mặc dù là đánh lén, nhưng cấp bậc nguyên lực của Ni La là A-, sức chiến đấu cũng vô cùng mạnh mẽ.

Rất rõ ràng, bọn hắn không hề biết vị nhân viên quản lý sách báo này lại đỉnh đến như vậy.

Nam Tương Y nhìn thấy Hứa Mạt kéo Ni La đi ra ngoài cũng ngây dại, cảm thấy có vẻ không chân thực, ánh mắt nhìn theo chuyển động của Hứa Mạt, chuyện này...

Hứa Mạt nắm cổ Ni La ra ngoài thư viện, đối diện đã có rất nhiều người, bọn hắn đều nhận được tin thư viện xảy ra chuyện nên mới chạy tới xem náo nhiệt.

Y Trạch và Tạp Đặc cũng ở đó, khi bọn hắn nhìn thấy Hứa Mạt kéo Ni La đi ra liền sửng sốt một lát, sau đó nhận ra Ni La.

Hung dữ vậy sao?

-Lần sau nhớ tuân theo theo quy tắc của thư viện.

Hứa Mát ném văng Ni La ra bên ngoài. Ni La ôm lấy yết hầu ho khan.

-Chuyện gì xảy ra vậy?

Y Trạch mở miệng hỏi.

-Ni La là hoàng tộc của vương quốc Ba La Mã, cậu làm vậy sợ là sẽ gặp phiền phức đó.

Tạp Đặc nhắc nhở.

-Tôi biết, thằng nhóc này thật sự cần phải bị ăn đòn.

Hứa Mạt đáp.

-Ầm!

Một luồng nguyên lực tàn bạo bộc phát, mặt Ni La đỏ lên, cặp mắt kia của hắn lộ ra vẻ khát máu, trừng lên nhìn Hứa Mạt, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

-Ngươi tự tìm đường chết rồi.

Ni La nổi giận gầm lên một tiếng rồi vọt tới chỗ Hứa Mạt.

-Trường học cấm đánh nhau.

Tiếng của Tạp Đặc phát ra, sau đó bay thẳng đến phía trước. Y Trạch dường như cũng đã hiểu được ý tứ của Tạp Đặc, cũng xông lên giống vậy, hai người một trái một phải đồng thời ra tay.

-Đùng!

Ni La nhào tới thì cơ thể lại bị hai người đánh bay ra ngoài.

-Ta sẽ giết các ngươi.

Ni La phẫn nộ gầm thét. Hắn chưa bao giờ bị làm nhục đến như vậy.

-Ở trường học mà ngang nhiên uy hiếp giết người, ngươi xong rồi.

Tạp Đặc la to. Hai người lại vọt lên trước lần nữa, đập Ni La một trận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận