Căn Cứ Số 7

Chương 173: Xã ngưu tiểu 7

Tần Phu rõ ràng có chút động lòng.

Ông chuẩn bị lui về ở ẩn rồi nhưng cũng chỉ tiết kiệm được mấy vạn tiền liên bang.

Nếu làm việc này…

-Cha à, trả cái giá này chắc chắn không phải là nhiệm vụ dẫn đường bình thường.

Tần Lan nhắc nhở, việc khác thường chắc là phải có uẩn khúc.

-Ta biết.

Tần Phu không ngốc.

Trả công Tiền liên bang càng nhiều tỉ lệ thuận rủi ro càng càng cao.

Lúc này, có một chiếc xe quái vật bọc thép cỡ lớn đi tới.

Dừng ngay trước cổng hiệp hội thợ săn hoang dã.

Tài xế xuống xe rồi mở cửa sau, người trên xe lần lượt nhảy xuống.

Ở trên xe là một nhóm nam nữ trẻ tuổi bước xuống, trên người đều trang bị vũ khí.

-Bịch.

Mặt đất rung chuyển.

Chỉ nhìn thấy một người máy đi ra từ phía sau xe tải, một người máy màu hồng.

Hứa Mạt đứng phía bên ngoài hiệp hội thợ săn hoang dã liếc mắt nhìn tên người máy, có súng đại bác.

Chỉ là nó có thiết kế phức tạp hơn nhiều so với người máy ở thế giới ngầm, hơn nữa có tính thẩm mỹ hài hòa, rõ ràng là cao hơn một bậc.

Thợ săn hoang dã tụ tập xung quanh nhìn ngắm.

Nhìn thấy người máy bọn họ liền biết rằng những người vừa đến không đơn giản.

Giá thành của một người máy như này có thể mua được một căn nhà trong thành phố, cái giá này nằm ngoài sự tưởng tượng của bọn họ.

Nhóm người đi trên đường, đều là nam thanh nữ tú hơn nữa đều còn rất trẻ.

Hai người cầm đầu, một nam một nữ có vẻ chín chắn hơn một chút.

Người nam khoảng 28 tuổi, tóc cắt ngắn, trông rất có năng lực.

Người nữ trẻ hơn một chút, khoảng 25 tuổi, tóc dài xõa ngang vai, ăn mặc thời thượng, toát lên vẻ quyến rũ trưởng thành và rất ưa nhìn.

Những người phía sau họ còn rất trẻ, chắc chỉ khoảng 18 tuổi.

Nhóm người khí chất đều rất tốt, bọn họ mắt nhìn thẳng tiến về phía trước, trên mặt có chút kiêu ngạo nhưng không phải cố tình mà xuất phát từ bản năng vượt trội hơn người.

Ngược lại người máy đi theo phía sau mắt nhìn ngang nhìn dọc, trông như em bé hiếu kỳ.

Bên trong hiệp hội thợ săn hoang dã có người bước ra và đích thân ra cửa tiếp đón.

-Đây chắc là học sinh của học viện siêu phàm thành phố.

Tần Phu thấp giọng nói.

Tần Lan bĩu môi.

Cô ấy hơi ghen tị.

Đó đã từng là ước mơ của cô ấy…tiếc là mãi mãi không bao giờ có thể thực hiện được, là sự tiếc nuối cả đời.

Nhóm người dưới sự hướng dẫn của hội trưởng hiệp hội tiến vào bên trong hiệp hội thợ săn hoang dã, Hứa Mạt và mọi người nghiêng người tránh né.

Hương thơm nhức mũi, đó là mùi nước hoa.

Tiểu Thất thấy người nữ cầm đầu đi ngang qua, trong ánh mắt lộ ra vẻ khoa trương.

Vóc dáng này…

Anh ta lại quay sang nhìn Diệp Thanh Điệp, ánh mắt hướng xuống.

Chị Điệp hình như thua rồi.

Diệp Thanh Điệp cũng chú ý tới, nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Thất lập tức tát cho hắn một cái, Tiểu Thất xoa xoa đầu.

Ài, thua rồi cũng đầu cần trút giận lên anh ta chứ.

Tên người máy màu hồng đi đến trước cửa, phát hiện đã bị chặn lại.

Có chút buồn bực đá một cái vào cửa.

Rất rõ ràng người điều khiển người máy có lẽ cũng còn ít tuổi.



Tần Phu vẫn đang quan sát.

Trong nhóm người này có hai người trưởng thành.

Năm người trẻ tuổi, lại thêm một người trong bộ áo giáp tuổi có vẻ cũng không lớn lắm, tổng cộng sáu người, ba nam ba nữ.

Đây hẳn là tiểu đội thử nghiệm của Học viện Siêu Phàm.

Hai người lớn kia là giáo viên dẫn đội cùng với sáu học viên.

Nhiệm vụ, có thể là do bọn họ ban hành.

Học viên của học viện Siêu Phàm phần lớn đều là những người không phải giàu có thì cũng có quyền thế, người bình thường rất khó có cơ hội, trừ phi thiên phú che lấp đi sự chênh lệch về tiền bạc.

Nhìn trang bị trên người của bọn họ, gia đình bình thường có thể có được sao?

Một cỗ cơ giáp tốn ít nhất cũng mấy chục vạn tiền liên bang nhưng đó chỉ mới là khoản chi phí nhập môn thôi.

Tốt hơn một chút có khi lên đến cả trăm vạn.

Trang bị của những người khác mặc dù không sánh bằng anh chàng giàu có này nhưng cũng không phải không tốt.

Nhìn như vậy, giá cả của nhiệm vụ này cao thì cũng đã nằm trong dự tính hết rồi.

Bản thân học viên của Học Viện Siêu Phàm cũng đã có rất nhiều tiền rồi.

Tần Phu đang đấu tranh, không biết có nên nhận hay không.

Hôm qua cùng nhóm Hứa Mạt uống chút rượu, lúc buổi tối gặp phải sự việc của Độc Nhãn Long thì hắn đã chuẩn bị rút lui rồi.

Những khi biết được số tiền của nhiệm vụ này thì lại bị xao động.

Có nên thử sức một lần hay không?

Nếu như thành công thì lúc đó rút lui cũng sẽ càng an tâm hơn, ít nhất cũng đủ để có một chỗ ở trong thành phố này.

Không chỉ Tần Phu, những thợ săn hoang dã trong công hội cũng đang lưỡng lự.

-Nhiệm vụ cần có mười vị trí, ai nhận nhiệm vụ dẫn đường?

Trong phòng, hội trưởng công hội hỏi.

-Tôi.

Tần Phu tiến lên phía trước, đáp:

-Tôi muốn một vị trí.

-Cha.

Tần Lan thấy Tần Phu đi vào, liền biết cha muốn kiếm một khoản tiền cuối cùng.

-Còn có con nữa, bọn con cũng đi, lại thêm hai người nữa.

Tần Lan kéo chồng tiến lên phía trước. Họ không thể để cha đi một mình.

-Được.

Hội trưởng công hội gật đầu đồng ý.

-Tôi nữa.

-Thêm cả tôi nữa.

Lại thêm hai người bước đến, đều là những thợ săn muốn thử sức.

Một lần cho hai vạn đã có thể đổi mới trang bị rồi.

-Chúng tôi cần ba vị trí.

Có người tiến đến, đó là bọn người Độc Nhãn Long.

Lúc đi ngang qua Diệp Thanh Điệp, ánh mắt của bọn chúng cứ dán mắt vào Diệp Thanh Điệp, điều đó làm Diệp Thanh Điệp vô cùng khó chịu.

Sau khi bước vào, bọn họ lại nhìn chằm chằm Tần Phu cùng Tần Lan.

Ánh mắt ẩn chứa ác ý sâu sắc.

Họ nhớ lại những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua.

Tần Phu và Tần Lan lộ ra vẻ mặt cảnh giác, dã thú săn thú ở nơi hoang dã vốn đã nguy hiểm rồi.

Nếu như bên cạnh lại có kẻ âm mưu giở trò sau lưng thì sẽ rất thê thảm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận