Căn Cứ Số 7

Chương 92: Vật thí nghiệm số một

Mọi chuyện xảy ra ở chợ đen nhanh chóng được lan truyền, các thành viên của đội hộ vệ thành bang và đội thực thi pháp luật đang trấn áp ở các khu vực khác đều đến chi viện, giết hết những người đã lẩn trốn trước đó và muốn rời khỏi chợ đen.

Những người bỏ trốn cũng bị truy sát.

Sau khi ra khỏi chợ đen, Hứa Mạt và những người khác đã chạy một mạch như điên, họ gặp phải nhiều quân lính của đội hộ vệ thành bang và các thành viên của đội thực thi pháp luật đang tuần tra, trực tiếp lấy mạng bọn chúng bằng kiếm của mình.

Số người đuổi theo họ cứ tăng dần lên, Hứa Mạt dắt đám Diệp Thanh Điệp đi khắp các con hẻm nhỏ, thuận đường 'mượn' vài bộ quần áo, cất chiến giáp, thay trang phục bình thường.

Bên ngoài khắp nơi đều có người tuần tra, mặc chiến giáp quá lộ liễu, bọn họ chỉ có thể một đường chém giết.

Trong ngõ nhỏ, đám người Hứa Mạt thay quần áo xong, nói với Diệp Thanh Điệp:

-Tần Trọng đã chết, chợ đen bị tàn sát, hiện tại không ai biết chúng ta, trực tiếp đi ra ngoài, hai người một nhóm chia nhau đi?

-Được.

Diệp Thanh Điệp đồng ý, hẹn sẵn thời gian và địa điểm gặp nhau, Diệp Thanh Điệp và Hứa Mạt một nhóm, Ảnh cùng Tiểu Thất một nhóm.

Hứa Mạt và Tiểu Thất còn trẻ, sự kết hợp giữa một lớn và một nhỏ, không thu hút sự chú ý.

Hai bên chia nhau hành động, Hứa Mạt đeo túi xách, nhìn thoáng qua Diệp Thanh Điệp, hét lên:

-Đợi đã.

Diệp Thanh Điệp nhìn hắn, bây giờ cô không còn coi Hứa Mạt như một đứa trẻ vị thành niên nữa.

Hứa Mạt đưa tay lau tường, sau đó bôi lên mặt Diệp Thanh Điệp.

Diệp Thanh Điệp khó chịu nhìn hắn chằm chằm.

-Chị Điệp ơi, quá xinh đẹp cũng dễ dàng thu hút sự chú ý.

Hứa Mạt nói.

Diệp Thanh Điệp nhìn hắn cười:

-Không phải muốn chiếm tiện nghi sao?

-Tiện nghi gì chứ, chưa từng chiếm qua.

Hứa Mạt lẩm bẩm một tiếng, chạy về phía trước, Diệp Thanh Điệp nhìn bóng lưng hắn, tiểu tử thúi này….

Tâm tình nặng nề dường như cũng dịu bớt phần nào, cô đuổi theo Hứa Mạt.

Hứa Mạt và những người khác chạy tới nhà cũ mà hắn từng ở, khu vực này dân cư đông đúc, nhiều người, hơn nữa đều rất nghèo khó, không ai để ý, chấp pháp đội cùng đội hộ vệ thành bang tìm người, cũng không có khả năng chạy tới nơi này lục soát từng nhà một.

Không có nhiều nhân lực.

Huống chi, cho dù tới, cũng không ai nhận ra bọn họ.

Bí thư Kim, Tần Trọng, Rắn Hổ Mang, Mạc Khắc và những tên trong đội chấp pháp đều đã chết.

Chợ đen bị tàn sát, không có ai quen biết bọn Diệp Thanh Điệp, huống chi trước đó bọn họ đều đeo mặt nạ mỗi khi xuất hiện.

Căn phòng rất bẩn và lộn xộn, hơn nữa còn có mùi là lạ, Hứa Mạt nói với Diệp Thanh Điệp:

-Chị Điệp, chịu thiệt một chút.

-Đây có phải là nhà của cậu không?

Diệp Thanh Điệp hỏi.

-Cứ cho là vậy đi.

Hứa Mạt gật đầu:

-Mấy ngày nữa chúng ta đổi chỗ.

-Ở đây cũng không tệ.

Diệp Thanh Điệp không thèm để ý bước vào gian phòng nhỏ, thờ ơ nằm xuống, chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, sức cùng lực kiệt.

Mọi thứ diễn ra trong những ngày này cứ như một giấc mơ.

Tuy nhiên, vẫn còn sống.

Hít một hơi thật sâu, Diệp Thanh Điệp nhìn thấy Hứa Mạt đang thu dọn đồ đạc thì hỏi:

-Không mệt sao? Mau vào nghỉ ngơi đi.

Hứa Mạt, đúng là vẫn luôn chiến đấu.

Người mệt mỏi nhất, hẳn là hắn.

-Nơi này nhỏ như vậy, làm sao có thể nghỉ ngơi?

Hứa Mạt liếc mắt nhìn 'cái ổ' của mình.

-Chen lấn một chút không phải là tốt rồi sao.

Diệp Thanh Điệp nhường ra một nửa chỗ, cười tủm tỉm nhìn Hứa Mạt.

-Chị Điệp, tương lai chị có dự định gì không?

Hứa Mạt không để ý đến lời nói mập mờ của Diệp Thanh Điệp, hắn có thể nhìn ra tâm trạng nặng trĩu của cô, chẳng qua muốn dùng cách thức đùa giỡn để giúp cô vơi đi tảng đá trong lòng…

-Không biết, sau này nghe theo cậu.

Diệp Thanh Điệp vô cùng 'thùy mị' nằm ngửa ở đó, nhắm mắt lại.

Lúc này, cô không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì.

Khoảnh khắc nhắm mắt lại, dường như lại nhìn thấy xác chết chất đầy trong chợ đen.

Tim cô quặn thắt, khóe mắt có một giọt lệ.

Nhiều người trong số họ, giống như cô, bị coi như côn đồ và bị chôn vùi mãi mãi ở chợ đen.

Côn đồ, rốt cuộc ai mới là côn đồ?

Người của chợ đen cũng là người của đội thực thi pháp luật và hộ vệ thành bang.

………

Thời gian từng ngày trôi qua, trật tự ở khu vực này từ từ được khôi phục, bạo loạn hoàn toàn bị dập tắt, lửa giận của người dân cũng dần lắng xuống.

Như thể không có chuyện gì xảy ra.

Một đám cháy xuất hiện trong chợ đen, ngọn lửa thiêu đốt trong nhiều ngày, biến tất cả mọi thứ trong chợ đen thành tro bụi.

Toàn bộ người dân trong chợ đen được coi là côn đồ đều bị xoá sổ, không còn mấy người sống sót.

Các đội bảo vệ và thực thi pháp luật của thành phố cũng đã rút đi, đường phố dần lấy lại sức sống, không ai nhắc đến thí nghiệm gen nữa, dường như họ đã quên.

Hoặc có lẽ là, bọn họ không muốn nhớ tới, cũng không dám nhớ tới.

Một ngày nào đó, nó sẽ hoàn toàn chìm vào quên lãng.

Hứa Mạt và những người khác hiện đang là tội phạm bị truy nã ở thành bang. Chân dung của họ trong bộ chiến giáp được dán đầy các đường lớn ngõ nhỏ, trong đó ba người mặc chiến giáp, một người mặc chiến giáp bình thường, đều không nhìn thấy mặt mũi.

Bốn người bọn họ là bắt buộc phải đánh nhau, trên tay đã nhuốm đầy máu của rất nhiều thành viên của đội hộ vệ và đội thực thi pháp luật thành bang.

Tuy nhiên, Hứa Mạt và những người khác đang đi trên phố trong bộ quần áo bình thường, không một ai nhận ra bọn họ.

Nhìn thấy đám đông hối hả và nhộn nhịp, như thể sự kiện trước đây chưa từng xảy ra.

Hứa Mạt nhớ tới lời của Ba Tư lão gia, liệu có thay đổi được gì không?

Lịch sử chẳng qua chỉ là một vòng tuần hoàn.

Nhìn từng gương mặt chết lặng kia, không chết lặng, thì có thể làm gì đây?

Làm thế nào họ có thể chống lại khi mà không có vũ khí và sự đoàn kết?

Dường như, chỉ có thể thôi miên bản thân mới dần chấp nhận được hiện thực này.

Bên ngoài chợ đen, chữ viết trên cửa đã bị hun khói đen.

Bạn cần đăng nhập để bình luận