Căn Cứ Số 7

Chương 653: Tiễn người

Đây không phải là một gia tộc bình thường mà là gia tộc sáng lập ra liên bang. Bọn họ có sự kiêu ngạo của chính mình, bản thân lão nhân cũng là người cực kỳ tự kiêu. Vậy nên, Hứa Mạt nhìn ra được là đối phương chỉ đơn thuần coi trọng hắn nên muốn cho hắn ở rể mà thôi.

Cái dạng không có gia tộc chống lưng, không có gốc rễ người thân như hắn thì chuyện ở rể cũng khá bình thường.

Việc này là đã vô cùng tôn trọng hắn rồi, hơn nữa còn đem đứa cháu gái được sủng ái nhất gả cho hắn.

Chỉ có điều, đó không phải là cách sống mà Hứa Mạt muốn.

Nhận lấy quyền lợi của Tương gia đồng nghĩa với việc phải thực hiện nghĩa vụ. Hắn sẽ trở thành người của Tương gia, về sau, liền phải nghe theo lời của Tương gia.

Mắt hắn liếc nhìn Tương Doãn Nhi, Hứa Mạt cất lời nói với lão nhân:

-Tương lão, tiểu thư Duẫn Nhi quả thật là rất ưu tú, chỉ là, tôi đã có người trong lòng. Ý tốt của Tương lão tôi chỉ có thể xin nhận tâm ý.

Hứa Mạt chỉ có thể nói như vậy, cũng đâu thể nói hắn chướng mắt Tương Doãn Nhi hay là không hài lòng về thân phận ở rể tại Tương gia?

Cho dù là từ góc độ nào thì đều có hơi không lễ phép, dùng cái cớ này có vẻ là hợp lý nhất rồi.

Trên bàn cơm vẫn yên lặng như cũ.

Đã có người trong lòng?

Ý là cự tuyệt á hả?

Lại có người, có thể từ chối trở thành người của Tương gia.

-Ta cũng có nghe nói, cơ mà, Hứa Mạt à, cậu không phải là nhân vật tầm thường. Tương lai muốn làm chuyện lớn, chuyện tình cảm nam nữ, phải đặt ở vị trí thứ hai. Hiện tại cậu còn trẻ, không cần thiết phải quá chú trọng đến chuyện tình cảm, chỉ là yêu đương mà thôi cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.

Tương lão tiếp tục nói.

Ông đã nghe ngóng về Hứa Mạt, biết được chuyện quá khứ của hắn, tất nhiên cũng biết được tin đồn về mặt tình cảm của hắn.

Nhưng mà, đó không phải là chuyện lớn.

Cho dù có là yêu đương thật thì cũng có thể chia tay mà.

Hứa Mạt không ngờ là lão nhân lại kiên trì như vậy, không thể không cảm thấy khó xử.

Không ít ánh mắt đều đang nhìn về phía Hứa Mạt. Ý kiến của lão nhân rất quyết đoán, nếu không, sau khi Hứa Mạt mở lời từ chối nhã nhặn như vậy, dựa vào thân phận của ông thì cũng sẽ không hợp để nói thêm cái gì.

Nhưng bây giờ, ông lại mở miệng lần thứ hai, có thể thấy được là Hứa Mạt rất được coi trọng, là vô cùng hy vọng Hứa Mạt ở rể Tương gia, trở thành người nhà của ông.

Những người trẻ tuổi còn lại hơi ghen ghét, ông cụ nhà rất ít khi đánh giá cao một người nào đó như vậy, lại còn mở lời đến tận hai lần.

Hứa Mạt mà từ chối nữa thì thật không thể tưởng tượng nổi.

-Hỏng bét rồi.

Sử Cường thầm nói trong lòng, cục Thần Kiếm cũng không ngăn cản Hứa Mạt đến đây. Bọn họ mặc dù bất đồng ý kiến nhưng cũng không phải là kẻ thù, đều là vì hành tinh Bái Luân, chỉ là phương thức hoie khác nhau mà thôi.

Đối với Tương lão, hắn cũng rất tôn trọng ông.

Nhưng hắn không nghĩ tới khi mang Hứa Mạt vào Tương gia lại xảy ra tình huống đặc biệt như thế.

Hứa Mạt mà tiếp tục cự tuyệt thì hơi không nể mặt rồi.

Thân phận của Tương lão mà lại có người dám từ chối lần hai sao?

Sử Cường nghĩ thầm, nếu là mời hắn, chuyện tốt như vậy, hắn sẽ lập tức đồng ý ngay!

Cơ mà, hiện tại không thể xử lý được.

-Tương lão, tôi và tiểu thư Doãn Nhi chỉ mới gặp lần đầu. Tiểu thư chắc cũng không hề muốn dùng cách như vậy để quyết định hôn ước, thật xin lỗi.

Hứa Mạt tiếp tục mở miệng nói.

Tiếng hắn vừa phát ra, Tương lão đã đem đũa đặt ở trên bàn, bàn ăn lập tức hoàn toàn tĩnh mịch, không có ai dám trò chuyện nữa, bầu không khí có vẻ hơi nặng nề.

Hứa Mạt không nói gì, tất nhiên hắn không muốn tham gia vào những việc này, càng chạy càng bế tắc, lại bị quấn vào trong đó.

-Ông nội, Hứa Mạt nói đúng y như suy nghĩ của Doãn Nhi.

Trên bàn ăn đang im lặng, Tương Doãn Nhi bỗng cất lời.

-Ăn cơm đi.

Lão nhân lãnh đạm nói, không ai dám nói chuyện, tất cả mọi người đều cắm đầu ăn.

Mặc dù người của Tương gia cũng không hể hy vọng Hứa Mạt sẽ ở rể tại đây, nhưng chuyện Hứa Mạt từ chối như vậy, dù sao cũng thật là không biết điều.

Lão gia tử nhà này có thân phận gì cơ chứ?

Ông dậm chân một cái, cả hành tinh Bái Luân đều phải rung lên. Ông đích thân mời Hứa Mạt ngồi cạnh ông, đem gả đứa cháu gái mà mình yêu thương nhất cho Hứa Mạt, đây là vinh quang cỡ nào nữa?

Cho nên có thể thấy lão nhân rất coi trọng Hứa Mạt.

Nhưng lại bị từ chối hai lần.

Lá gan này cũng lớn quá.

Dù là phó cục trưởng cục Thần Kiếm Sử Cường giờ phút này cũng không dám nói chuyện, chuyên chú ăn. Thằng nhóc Hứa Mạt này quả thật là không biết trời cao đất rộng gì hết.

Bữa cơm này ăn hơi ngột ngạt.

Nhất là Hứa Mạt, hắn thậm chí còn cảm nhận được áp lực trên người lão nhân, trong lòng hơi bất đắc dĩ.

Ở rể Tương gia, có thể giảm đi được rất nhiều con đường khó đi, nhanh chóng đạt được địa vị hơn người.

Dựa vào việc lão nhân đánh giá cao hắn thì ông cũng sẽ cung cấp cho hắn đầy đủ tài nguyên.

Nhưng mà, đây không phải là thứ hắn muốn, cho dù là về mặt tình cảm hay là cách sống.

Hắn không thể đáp ứng được.

Qua một khoảng thời gian, lão nhân buông đũa xuống, dường như cảm thấy ăn không ngon, quay sang nói với Hứa Mạt:

-Cậu suy nghĩ kỹ thêm đi.

Nói rồi ông đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

Hứa Mạt ngạc nhiên.

Suy nghĩ kỹ thêm hả?

Dù cho có nghĩ thêm cỡ nào thì kết quả cũng vẫn như thế thôi.

Bầu không khí buổi tiệc tất nhiên cũng không còn hòa hợp nữa. Rất nhiều người đang nhìn Hứa Mạt, tổng thống liên bang bỗng mở miệng nói:

-Tôi còn có công việc phải làm, Tương tiên sinh, tôi về trước đây.

Chuyện ở chỗ này không liên quan gì đến hắn, hắn cũng không muốn chạm tay vào vũng nước đục này.

-Được, tôi đi tiễn tổng thống tiên sinh.

Tương Diệp vẫn vô cùng khách sáo, đứng dậy tiễn người.

-Tương tiên sinh xin dừng bước, tôi tự mình về là được rồi.

Tổng thống trả lời, Tương Diệp vẫn đi theo vài bước.

Sử Cường đứng dậy, Hứa Mạt nhìn về phía hắn, cũng đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận