Căn Cứ Số 7

Chương 393: Tôi là Hứa Mạt

-Răng rắc!

Quái thú phát ra tiếng gào thét nhưng lại cắn đứt thân thể cơ giáp, cùng lúc đó Hứa Mạt cũng đi tới.

-Phập…

Chiến đao năng lượng dùng sức mạnh khủng bố cắt cổ quái thú, Hứa Mạt liên tục chém điên cuồng, máu tươi bắn tung tóe.

Con quái vật đang kêu rên thảm thiết, âm thanh hủy diệt vang lên từ trong đầu nó.

-Xuy xuy!

Cái đầu khổng lồ bị chặt đứt, rơi xuống không trung, năng lượng biến mất.

-Thầy.

Sắc mặt Hứa Mạt thay đổi kịch liệt.

-Ầm.

Chỉ thấy trong cái đầu kia, một chiếc cơ giáp lao ra nhưng khí lực đã cạn kiệt, suýt chút nữa đã bị phế bỏ, rơi xuống không trung.

-Phối hợp không tệ, có lẽ ta đã già rồi.

Bên trong truyền đến giọng nói của lão viện trưởng, mặc dù chưa từng diễn tập qua nhưng như thể có ăn ý ngầm, quái thú này không dễ giết, ông mạo hiểm cùng với Hứa Mạt phối hợp chém đầu nó.

Nhưng mà người cũng có tuổi rồi, tố chất về mọi mặt đã bắt đầu suy giảm.

Không thể không phục lão, nếu là hai mươi năm trước thì đâu cần phải phiền phức như vậy.

Hứa Mạt trong cơ giáp lộ ra nụ cười, hắn được một phen hú vía.

-Thầy có sao không ạ?

Hứa Mạt biết đòn vừa rồi của sư phụ là cố ý, vì muốn phối hợp với hắn giết quái vật.

-Không có gì nghiêm trọng, con đi giúp lấp lỗ hổng đi.

Lão Chiến Thần mở miệng nói.

Hứa Mạt gật đầu, cơ giáp hướng khe hở đi tới, dùng hỏa lực mạnh mẽ ngăn chặn lỗ hổng, điên cuồng bắn, tận lực ngăn cản quái vật tiến vào.

Sau khi Hứa Mạt đến, hắn cũng tiến hành bắn phá hỏa lực vào lỗ hổng.

Lão Chiến Thần thay đổi sang một chiếc cơ giáp khác, tiếp tục ra sân giết địch.

Tình hình ở đây đang dần được kiểm soát.

Lúc này, một lượng lớn máy bay chiến đấu từ xa đã đến yểm trợ, là đội ngũ của quân khu Tây Nam.

-Cần phải tiến vào bên ngoài lồng phòng hộ năng lượng để phong toả, tranh thủ thời gian tu sửa lưới phòng hộ.

Lão viện trưởng Đạm Đài sau khi thay đổi cơ giáp tiến lên nói.

-Đã nhận được, chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp với lão viện trưởng Đạm Đài.

Giọng nói phát ra từ máy bay chiến đấu, tất cả đều là đội ngũ được huấn luyện bài bản.

-Đi thôi.

Lão viện trưởng Đạm Đài đi về phía bầu trời và nói với mọi người trong học viện Nặc Á:

-Hãy đi và dọn sạch những con quái vật tràn vào thành phố.

Hiển nhiên, ông không yên tâm Hứa Mạt và người của học viện khác cùng nhau đi ra ngoài.

Tuy rằng ông biết tốc độ phản ứng thần kinh của Hứa Mạt rất nhanh, nhưng dù sao cũng điều khiển cơ giáp đẳng cấp cao, ra ngoài sẽ rất mạo hiểm.

Ông phối hợp với quân khu Tây Nam hẳn là đủ rồi.

-Viện trưởng nhất định phải cẩn thận.

Người của học viện Nặc Á đều lên tiếng, Hứa Mạt cũng rất lo lắng nhìn về phía ông lão.

Theo như những gì ông nói, sức chiến đấu của ông đã không còn tốt như hai mươi năm trước.

Tuổi của lão sư hẳn là rất lớn, bởi vậy đức cao vọng trọng, ở thành phố Cương Khung địa vị rất cao, ngay cả lão viện trưởng Nam Minh cũng phải xưng là lão ca.

Cho dù là tu hành nguyên lực, chức năng cơ thể cũng sẽ suy giảm khi bạn già đi?

Nhưng mặc dù như vậy, lão sư vẫn phối hợp với quân đội đi ra bên ngoài phong tỏa khe hở, giết ra ngoài, chờ sửa chữa lá chắn năng lượng.

Hơn nữa, không ai biết thế giới bên ngoài như thế nào, làm như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm.

Nhưng ngay cả như vậy, ông lão vẫn không chút ngần ngại.

Quân đội cũng vậy, tất cả đều xứng đáng được tôn trọng.

Hai mươi năm trước, Chiến Thần Đạm Đài dùng sức mạnh của chính mình bảo vệ khe hở, lần này là cùng với quân đội.

Thật buồn cười khi một ông già như vậy lại bị người khác chất vấn và buộc phải rời khỏi học viện.

Quả nhiên như cha của Tô Nhu nói, loài người rất dễ quên!



Thành phố Cương Khung, tổng cộng có chín lỗ hổng đã bị công phá.

Mặc dù chiến hạm cùng với máy bay chiến đấu đã cố gắng hết sức để đánh chặn lũ quái vật trên bầu trời, nhưng một lượng lớn quái vật vẫn tràn vào thành phố, gây thiệt hại vô cùng lớn.

Tuy nhiên, cơ chế khẩn cấp của thành phố Cương Khung đã được kích hoạt, tất cả các lực lượng vũ trang đang được huy động, đã không còn hoảng loạn như trước nữa.

Thành phố Cương Khung rất lớn, những con quái vật xông vào thành phố sau khi chúng phân tán sẽ không còn đáng sợ nữa, chỉ cần chặn được những con quái vật cấp A, những con quái vật khác có thể được dọn sạch bằng sức của dân thường.

Đây là trận chiến gây nguy hiểm cho toàn thành phố, không ai có thể chỉ lo cho thân mình, bất kể là quân đội, học viện siêu phàm, thế gia hay các lực lượng vũ trang cá nhân, tất cả đều được kích hoạt.

Miễn là lỗ hổng không liên tục được mở ra, tình hình có thể được kiểm soát.

Nỗi sợ hãi lớn nhất của họ là sẽ ngày càng có nhiều lỗ hổng, và đó sẽ là một thảm họa.

Các phóng viên chiến trường vẫn đang phát sóng tình hình trong thành phố theo thời gian thực, tất cả các kênh trong thành phố Cương Khung đều đang phát sóng trực tiếp tình hình chiến đấu trong các lỗ hổng lớn.

Lúc này, rất nhiều người đều nhìn thấy chiến trường của học viện Nặc Á ở bên kia.

-Lão Chiến Thần già thật rồi.

Có người nhìn thấy lão viện trưởng bị quái thú đánh trúng, lại không giết được nó, trong lòng thầm than.

Nhiều người đã xem chương trình phát sóng trực tiếp hai mươi năm trước và video sau đó, lão viện trưởng của hai mươi năm trước mạnh hơn hiện tại rất nhiều.

Chiến Thần tuổi xế chiều.

Trong lòng họ có một cảm giác buồn man mác.

Tuy nhiên, Chiến Thần mặc dù đã già nhưng ông ấy vẫn chiến đấu hết mình.

-Đó là ai?

Có người nhìn thấy cơ giáp của Hứa Mạt đánh tới, sau đó liên thủ với lão viện trưởng giết chết con quái vật hai đầu kia, khi lão viện trưởng bị cắn, không ít người trong lòng nhất thời run lên.

-Hẳn là quản lý cấp cao của học viện Nặc Á.

Nhiều người suy đoán về thân phận của Hứa Mạt.

Bọn họ không nghĩ tới Hứa Mạt, dù sao Hứa Mạt vẫn còn yếu, hắn khống chế một cái cơ giáp cấp bậc này, quá khó khăn, căn bản là không thể nào, hơn nữa tải trọng quá nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận