Căn Cứ Số 7

Chương 364: Cảnh tượng

Người của học viện cuối cùng cũng chờ được một cuộc chiến trực diện, chỉ có điều số lượng người của bọn học không bằng một nửa của đối phương.

Hai bên giao chiến.

Hai người xông lên đầu tiên chiến đao chém ra, một bạn học viên cũng giơ chiến đao lên đối đầu, bị chiến đao của một người phía đối phương chặn lại, sau đó chiến đao của một người khác trực tiếp chém đầu của anh ta, cuộc va chạm kịch liệt khiến cho cơ thể đối phương ngã xuống, một người khác không dừng tấn công, lại dùng đao chém xuống trước mặt.

Hai đao đều chém ở trên đầu, dù có mũ giáp bảo vệ, sợ là đầu cũng bị chấn động.

Cơ thể vị học viên kia ngã xuống thẳng tắp, không động đậy.

Đây chỉ là một cảnh thu nhỏ, những cuộc va chạm ở hướng khác, hành động của quân đội đều vô cùng độc ác, giống như sói đói vồ mồi vậy.

-Khốn nạn.

 Một học viên tức giận rống lên, trong đó có một người tay cầm rìu chiến điên cuồng chém xuống, bổ lên trên người một tên quân sĩ, khiến cho cơ thể đối phương chấn động bay đi.

Nhưng ngay sau đó, có hai người xông lên phía trước, chiến đao của hai người vừa giơ lên kẹp lấy rìu chiến của đối phương, nhưng học viên kia có một sức mạnh khủng khiếp, lại ép lên cán của hai chiến đao, làm cho đối phương bị chèn ép lùi lại phía sau.

Phía sau bọn họ, một quân sĩ chưa ra tay liếc nhìn một cái, sau đó cơ thể lao lên phía trước, bộc phát ra tốc độ đáng sợ.

Chỉ thấy anh ta cả người bay lên, đao từ trên không trung chém xuống.

-Binh.

Vẫn là chém trúng đầu, học viên kia đầu bị chấn động mạnh, bước chân dừng lại, rìu chiến ở trên tay cũng rơi xuống, hai người khác cùng lúc tiến lên, mỗi người cầm một đao chém xuống, lại một âm thanh lớn phát ra, đối phương cũng ngã xuống.

Trên người của quân đội phía Nam, đều mang theo vẻ hung hãn tột độ.

Thời điểm huấn luyện đặc biệt trước đó, những học viên này của học viện siêu phàm nghĩ rằng người trong quân khu Tây Nam đã vô cùng hung ác rồi, nhưng hiện tại bọn họ mới biết, đối phương vẫn luôn nhường bọn họ.

Cuộc giao chiến lần này, những người của quân khu phía Nam này, trực tiếp ra tay tàn nhẫn.

Những học viên này sinh ra cảm giác sợ sệt, do dự rút lui và bị làm cho khiếp sợ.

Nhưng học viên cảm thấy phẫn nộ nhiều hơn, những người trẻ tuổi đều rất dũng cảm, bọn họ đương nhiên cũng vậy.

Khương Trạch là học viên năm ba của học viện Nặc Á, nhìn thấy đám người quân sĩ như sói đói, đôi mắt Khương trạch đỏ ngầu, anh nhìn thấy hai người bạn đồng hành bị tấn công tàn nhẫn mà ngã xuống.

Lũ súc vật này!

Bọn họ không phải là quân nhân.

Cơ thể Khương Trạch xông lên, bộc phát sức mạnh cực kỳ đáng sợ.

Một người bên quân đội liếc mắt nhìn rồi sau đó xông về phía Khương Trạch.

Chỉ thấy Khương Trạch trong tay cầm chiến đao, chiến đao chém ra với sức mạnh kinh khủng.

-Binh.

Chiến đao va vào nhau, chiến đao của binh sĩ quân khu phía Nam bị một lực cực mạnh hất văng ra, chiến đao trong tay Khương Trạch bổ xuống một cách tàn nhẫn, phụt một tiếng, xé toạc áo giáp.

-Xì……..

Lại chém ra một nhát nữa, chiến giáp lại bị rách ra một mảnh, vết nứt trên chiến giáp càng ngày càng to.

-hở?

Người dẫn đầu mấy người kia trong quân đội ánh mắt quét về bên kia, nhưng ra tay ngay lập tức.

-Phụt.

Khương Trạch xông lên phía trước, lại một đao chém xuống, máu tươi bắn tung tóe, cơ thể vị quân sĩ kia bị chiến đao chém tạo thành một vết thương cực lớn, cả người bay lên và được vài quân sĩ khác đỡ được.

Bọn họ nhìn vết thương trên người bạn đồng hành, sau đó mắt nhìn về phía Khương Trạch, trong ánh mắt đều lộ ra sát khí.

Bọn họ thường chiến đấu với quái vật, trên người vốn dĩ đã mang theo sự xấu xa hung ác.

Những đứa con cưng của trời này được nuôi nhốt trong nhà kính ăn không ngồi rồi lại được hưởng thụ vinh hoa phú quý và địa vị, có quyền gì mà được phẫn nộ?

-Binh.

Có mấy người đồng loạt xông lên, chiến đao chém về phía Khương Trạch, bốn con chiến đao chém lên người của Khương Trạch.

Một con chém trên cánh tay Khương Trạch, làm cho chiến đao trên tay anh ta rơi xuống, những người còn lại cùng lúc ra tay, từng nhát kiếm chém nát chiến giáp của Khương Trạch.

Mặt Khương Trạch trắng bệch.

-Khốn nạn.

Anh ta hét lên.

-Phụt…

Một thanh đao đâm xuyên qua áo giáp vỡ nát, đâm thẳng vào người anh.

Khương Trạch cúi đầu, nhìn chiến đao cắm ở trên ngực, lúc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên một tia máu, một tiếng gầm trong giận dữ, thế mà vẫn muốn xông lên.

-Phụt.

Lại một đao nữa đâm xuyên vào trái tim của Khương Trạch, cơ thể Khương Trạch dừng lại ngay tại chỗ, máu tươi không ngừng nhỏ giọt chảy xuống.

Khương Trạch cúi đầu liếc nhìn một cái, khóe miệng rớm máu, ngẩng đầu lên, mắt dán chặt lên người đối phương, không hề động đậy như thể chết không nhắm mắt.

-Khương Trạch.

Người của học viện Nặc Á lớn tiếng gọi, những người của học viện khác cũng đều đang tập trung xem cảnh tượng này.

Người của quân khu phía Nam, giết chết học viên của học viện.

Trước đây đối phương tuy rằng ra tay rất độc ác, nhưng là đánh lén, chưa từng đâm xuyên giáp.

Nhưng lần này, trực tiếp giết chết.

Học viên của học viện siêu phàm đều bị dọa cho khiếp sợ, một bên chiến trường bị đánh bại ngã xuống, bọn họ dường như đã quên đi việc phản kháng, rất nhanh toàn bộ bị chém ngã ở dưới mặt đất.

Cho dù ngã xuống, bọn họ vẫn nhìn về phía Khương Trạch, cảm giác buồn bã vì cái chết của đồng đội.

Những lời quân đội nói ra quả thật không sai, học viên của học viện đều là những đứa con cưng của trờ, bọn họ cho dù là thí luyện đều có biện pháp an toàn tuyệt đối, rất ít khi trải qua cái chết thực sự.

Nhưng lúc này, có bạn học chết ngay trước mắt.

Trên bầu trời, rất nhiều máy bay đáp xuống cứu viện, nhưng đã muộn rồi.

Người dân thành phố Cương Khung cũng đều choáng váng.

Có một học viên chết rồi.

Cuộc giao chiến của hai bên quả nhiên đúng như dự đoán, liên quân các học viện siêu phàm không chịu nổi một đòn trước hàng ngũ quân khu phía Nam, dường như bị đè bẹp và đánh bại một cách nhục nhã, trong nháy mắt bị đánh cho tan tác .

Nhưng khi nhìn thấy có người chết bọn học vẫn cảm thấy có chút đau lòng, thầm thở dài trong lòng.

Có lẽ học viện siêu phàm đích thực cần phải thay đổi.

Trong phòng, Hứa Mạt cũng nhìn thấy cảnh tượng kia.

-Ầm.

Một âm thanh cực lớn, bàn tay ông lão đập mạnh lên trên mặt bàn uống trà trước mặt, ngay lập tức bàn uống trà xuất hiện vết nứt.

Ông lão nheo mắt nhìn chằm chằm lên màn hình, cơ thể dâng trào cơn thịnh nộ chưa bao giờ có.

Cho dù là lúc về ở ẩn, ông cũng vẫn thờ ơ với mọi việc.

Ông đã từng dạy Hứa Mạt, kẻ yếu bị cảm xúc chi phối, kẻ mạnh chi phối cảm xúc.

Nhưng lúc này, ông không thể khống chế được cảm xúc của chính mình, phẫn nộ rồi.

-Ta trước đây nghĩ rằng Thẩm Thiên Trọng mặc dù hơi nóng vội, nhưng vẫn là quân nhân bảo vệ thành phố, binh lính của hắn ta cũng giống như hắn.

Ông lão lạnh lùng nói:

-Nhưng mà hiện tại, hắn với bọn tài phiệt kia cũng chả khác gì nhau, đám lính kia, là binh lính của Thẩm Thiên Trọng, chứ không phải thuộc về dân chúng nữa.

Cảnh tượng trước mắt, đã không chỉ đơn giản là cái chết của một học viên nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận