Căn Cứ Số 7

Chương 215: Chuyện tuyệt mật

Cách đó không xa, Minh huy cũng bực mình, cái tên này chạy đến đây có phải định để Lâm Thanh Trạch trao tặng giấy chứng nhận danh dự cho anh ta.

-Viện trưởng Lâm.

Người kia điều chỉnh một chút, nói thầm vào tai Lâm Thanh Trạch mấy câu.

Nét mặt Lâm Thanh Trạch lập tức thay đổi, nói:

-Thật không?

-Chắc chắn không có nhầm lẫn.

Người kia đáp.

-Đi.

Lâm Thanh Trạch đem giấy chứng nhận đưa cho người thân cận rồi xoay người rời đi.

Người thân cận nhận lấy giấy chứng nhận thành tích với vẻ mặt sững sờ, anh ta nhìn Lâm Thanh Trạch rời đi, sắc mặt thay đổi có chút cổ quái.

-Tôi sẽ trao giấy chứng nhận.

Anh ta yếu ớt nói.

Mọi người xung quanh đều sững sờ, xảy ra chuyện gì vậy?

Sắc mặt Minh Huy cũng thay đổi trở nên rất phấn khích.

Bên dưới sân khấu, đã truyền đến loạt âm thanh ồn ào, phóng viên truyền thông đang phát sóng trực tiếp.

Viện trưởng điều hành học viện Nặc Á Lâm Thạch Trạch, trong khi đang muốn thay tập đoàn Minh Thị trao tặng giấy chứng nhận danh dự, đột nhiên đem giấy chứng nhận ném cho người thân cận rồi rời khỏi lễ đài!

…………………..

Hứa Mạt đang trong phòng kiểm tra và nhìn chằm chằm nhân viên kiểm tra.

Nhân viên kiểm tra thỉnh thoảng lại cười khúc khích.

Làm cho Hứa Mạt cảm thấy nhân viên kiểm tra này hình như không được thông minh cho lắm.

Lúc này, hai bóng người trực tiếp tiến vào.

Lâm Tịch lúc thấy có người đến hơn ngây ra một chút, sau đó hét lớn:

-Viện trưởng Lâm.

Lâm Thanh Trạch gật đầu với Lâm Địch rồi ánh mắt nhìn không rời Hứa Mạt.

Hứa Mạt nghe thấy Lâm Địch xưng hô như vậy liền biết được người vừa tới là một nhân vật lớn.

Viện trưởng học viện Nặc Á?

Lâm Thanh Trạch bước lên phía trước nhìn Hứa Mạt.

Hứa Mạt cũng nhìn đối phương.

Dưới ánh mắt chăm chú kinh ngạc của anh ta, Lâm Thanh Trạch đi đến trước mặt anh đưa tay ra và thay anh ta kéo quần áo trên người, hỏi:

-Chàng trai trẻ hoạt bát, cậu tên là gì?

-Hứa Mạt.

-Bao nhiêu tuổi rồi?

-Chưa được 17 tuổi.

-Cậu từ đâu tới đây?

-Thợ săn hoang dã.

Hứa Mạt thấy có chút kỳ quái, kiểm tra hộ khẩu à?

-Thợ săn hoang dã tốt đấy, yêu đương gì chưa?

Lâm Thanh Trạch tiếp tục hỏi.

-???

Hứa Mạt càng nghe càng thấy không thích hợp.

-Chưa từng.

-Chưa từng tốt lắm, học viện của chúng tôi có rất nhiều cô gái xinh đẹp.

Lâm Thanh Trạch vỗ vai Hứa Mạt.

-.....

Lâm Tịch:

-.....

-Viện trưởng Lâm, Hứa Mạt là trẻ mồ côi, không có thẻ căn cước, tôi thấy cậu ấy cũng có tài năng nên đưa anh ta đến học viện để kiểm tra dung hợp nguyên lực, xem xem học viện có thể giúp xin cấp thẻ căn cước.

Lâm Tịch nói.

Nếu viện trưởng Lâm đã tới rồi thì đây đúng là cơ hội tốt.

Chỉ cần một câu nói của viện trưởng Lâm thì việc làm thẻ căn cước cũng không thành vấn đề.

-Không vấn đề, đương nhiên là không có vấn đề.

Lâm Thanh Trạch nói:

-vui vẻ khi giúp đỡ người khác đó vẫn luôn là truyền thống tốt đẹp của học việc chúng tôi.

Lâm Tịch nghe xong liền cảm bản thân hình như còn nhiều điều chưa hiểu rõ về học viện.

-Đúng rồi, khi này là máy móc bị hỏng, mọi người làm kiểm tra lần nữa đi.

Lâm Thanh Trạch nói rồi ông ta cũng nhân viên kiểm tra đi vào bên trong.

Máy được bật lên, Hứa Mạt lại đi vào trong máy kiểm tra.

Lâm Thanh Trạch nhìn chằn chằm vào màn hình hiển thị trên thiết bị, đến khi các chữ cái trên màn hình thay đổi, sau đó phát ra âm thanh bíp.

Đôi mắt Lâm Thanh Trạch nhìn không chớp, đồng tử không ngừng thay đổi.

Thợ săn hoang dã, trẻ mồ côi.

Nhất định không để anh ta chạy thoát.

Thiết bị đã tắt, Hứa Mạt bước ra ngoài.

Chỉ thấy Hứa Mạt và Lâm Tịch đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Máy móc đã được sửa rồi sao?

Sửa như thế nào?

-Mọi người ra ngoài trước ngồi đợi kết quả.

Lâm Thanh Trạch trong phòng điều khiển cười nói.

Hứa Mạt và Lâm Tịch tuy là ngờ vực nhưng vẫn gật đầu và đi ra ngoài.

Vẫn còn phải đợi kết quả nữa sao?

Không được xem luôn?

-Trừ các người ra, có người thứ ba biết không?

Lâm Thanh Trạch ở trong phòng điều khiển hỏi hai người.

-Không có.

Hai người lắc đầu.

-Ừm.

Lâm Thanh Trạch gật đầu, một lần nữa bấm số cuộc gọi liên lạc trước đó.

Trong phòng của học viện Nặc Á, ông lão kết nối được điện thoại, hơi mất bình tĩnh nói:

-Ngươi không phải đang tham dự lễ khai giảng sao?

-Viện trưởng, có chuyện này cần báo cáo với ngài.

Lâm Thanh Trạch nói.

-Chuyện gì?

Ông lão ngồi trên ghế sofa nghe thấy Lâm Thanh Trạch nói có vẻ rất nghiêm túc.

-Vừa rồi, Lâm Tịch giáo viên của học viện dẫn đến thợ săn hoang dã đến kiểm tra dung hợp nguyên lực.

Lâm Thanh Trạch có vẻ như đang sắp xếp lời nói.

-Kết quả thế nào?

Ông lão cau mày, thằng nhóc này có chuyên gì vậy?

Nói chuyện lấp lửng.

-Không có kết quả.

Lâm Thanh Trạch nói, ông lão đang định mắng thì thấy Lâm Thanh Trạch tiếp tục nói:

-Đã đạt đến giới hạn cao nhất của thiết bị kiểm tra.

Ông lão ngừng lại một chút rồi nhẹ giọng nói:

-Nói lại một lần nữa.

-Đạt giới hạn cao nhất của thiết bị kiểm tra, vượt qua cấp S.

Lâm Thanh Trạch hít một hơi thật sâu.

Mọi phiền muộn trước đó tự nhiên tan biến, thật không thể tin đc 3 người, 4 người, 5 người cấp A.

Bây giờ lão tử đã có tấm vương bài.

Ông lão trầm mặc vài giây.

-Thợ săn hoang dã.

Ông ta hỏi.

-Vâng, còn là trẻ mồ côi, chưa có thẻ căn cước, giáo viên Lâm Tịch đưa cậu ấy đến là muốn nhờ học viện giúp cậu ấy làm thẻ căn cước,

Lâm Thanh Trạch nói.

-Không được công khai.

Ông lão trả lời:

-Bằng bất cứ giá nào cũng phải giữ hắn lại cho ta, hắn mà chạy thoát, ta sẽ bắt ngươi chịu trách nhiệm..

-Tôi hiểu rồi.

Lâm Thanh Trạch dùng sức gập đầu, anh ta đặt thiết bị liên lạc xuống thở phào nhẹ nhõm, nói với hai người thân cận:

-Chuyện tuyệt mật, nghe rõ chưa hả?

Điều này không được nói với bất cứ ai.

Hứa Mạt là người không có hộ khẩu, không có danh tính, cũng không phải học sinh của học viện bọn họ.

Nếu nói điều này ra ngoài, có trời mới biết các học viện Siêu Phàm khác có thể làm những gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận