Căn Cứ Số 7

Chương 386: Nguy cơ của thành phố

Khi tin tức lan truyền, bầu không khí ở thành phố Cương Khung trở nên có phần ảm đạm.

Mọi người đều khá lo lắng, lần trước bị quái vật xâm chiếm, thành phố Cương Khung cũng không có động tĩnh gì, hiển nhiên cấp độ không đủ uy hiếp thành phố, cho nên bọn họ cũng không quá để ý.

Nhưng lần này, trước khi lũ quái vật xâm chiếm, thiết bị đã phát hiện ra bức xạ năng lượng rất mạnh và nhắc nhở mọi người, điều đó có nghĩa là mức độ nguy hiểm cao hơn nhiều.

Ngoài thành, chiến hạm đã bắt đầu phát ra tiếng ong ong, nhắc nhở thợ săn tản đi.

Cùng lúc đó, đội ngũ của bốn đại quân khu bắt đầu tập kết, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

-Xem ra chọn ngày dường như không tốt lắm.

Tô Nhu mở miệng nói khi nhìn thấy dòng xe hỗn loạn trên đường sá thành phố Cương Khung.

Dân chúng có phần hoảng loạn rồi.

-Chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

Lâm Tịch mặc dù cũng hơi lo lắng, nhưng nếu như cấp độ nguy hiểm là cấp A, hẳn là có thể chống đỡ.

-Ừ.

Tô Nhu gật đầu.

Tô gia là đại gia tộc vũ khí, các thành viên trong gia tộc đã ký hợp đồng với một khu vực, một khu vực rộng lớn, tất cả đều thuộc về nhà họ Tô.

Tuy nhiên, các trang viên độc lập với nhau và không ở cùng nhau.

-Nơi này tất cả đều là nhà của cô sao?

Tiểu Thất sau khi đi vào cứ há miệng kinh ngạc, không ngờ nhà của Tô Nhu muội tử lại ‘hào phóng’ như vậy.

Quá rộng lớn.

-Gia tộc, không phải nhà tôi.

Tô Nhu lắc đầu.

Gia tộc và nhà cô, có khác biệt.

Ở Tô gia, nhà cô không có bao nhiêu quyền lực.

Nhà họ Tô rất lớn, là một đại gia tộc, có rất nhiều các chi nhánh giống như nhà cô, hơn nữa bọn họ cũng không nằm trong trung tâm quyền lực của gia tộc.

Tiểu Thất cái hiểu cái không.

Nhà của Tô Nhu cũng chiếm một khu trong trang viên, khi bọn họ tới đây, cha Tô đã sớm đợi ở cửa, trông có vẻ vô cùng long trọng.

Trong số những người đến lần này, Hứa Mạt, Bản Trạch Danh, đều không phải là những nhân vật đơn giản.

Nhà Tô Nhu đương nhiên biết lai lịch của Bản Trạch Danh.

-Ba, đây là Hứa Mạt, Bản Trạch Danh, Tiểu Tiểu…

Tô Nhu giới thiệu với cha cô.

-Chú còn trẻ quá.

Tiểu Thất khen.

-Già rồi…

Ông Tô cười nói:

-Bạn học Tiểu Thất đúng không, đến đây, các bạn học mời.

-Hôm nay lựa chọn thời gian không đúng lúc, không nghĩ tới lại gặp phải một đợt yêu thú, sẽ ảnh hưởng tâm trạng.

Ông Tô mở miệng nói.

-Đây cũng không phải là điều mà chú có thể đoán trước được.

Hứa Mạt nói.

-Nhưng mà lực lượng phòng ngự của thành phố Cương Khung rất mạnh, hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Ông Tô nói:

-Bạn học Hứa Mạt, vẫn ngưỡng mộ đại danh từ lâu, hôm nay rốt cuộc cũng có thể gặp mặt.

-Chú khách sáo quá.

Hứa Mạt nói.

-Đây cũng không phải là khách khí, một người đối kháng với quân khu Nam Phương, thành phố Cương Khung tìm không thấy người thứ hai, dường như lại thấy được phong thái của lão Chiến Thần năm xưa, đúng là hậu sinh khả úy.

Ông Tô cởi mở nói, lời nói có vẻ đặc biệt chân thành.

-Ngồi đi, cũng không có chuẩn bị cái gì đặc biệt, chỉ có một ít món ăn, các bạn học nếm thử đi.

Ông Tô mở miệng nói, trong trang viên có một cái bàn dài, bà Tô và người làm đang bận rộn.

-Tới rồi.

Mẹ Tô khoảng bốn mươi tuổi, nhìn qua vẫn rất thanh tú, dịu dàng hoà nhã, có vài phần giống với Tô Nhu.

-Dì.

Hứa Mạt và mọi người đều gọi một tiếng.

-Đều ngồi xuống đi, Tô Nhu, chiêu đãi bạn học cho tốt nhé!

Bà Tô cười nói:

-Để dì đi chuẩn bị chút điểm tâm.

-Dì, không cần quá bận rộn đâu.

Lâm Tịch mở miệng nói.

-Rảnh rỗi cũng không có việc gì làm.

Bà Tô cười nói:

-Con chắc là cô giáo Lâm Tịch nhỉ? Dì nghe Tô Nhu có nhắc đến một cô giáo xinh đẹp, hôm nay mới nhìn thấy, quả thật là như thế.

Lâm Tịch cảm thấy hơi xấu hổ.

Tôn Tiểu Tiểu ở bên cạnh hai mắt sáng lên, lẩm bẩm nói:

-Tôi lại muốn thịt.

Một nhóm người cùng ngồi xuống.

-Chú, mấy chục năm trước có phải quái vật đã xâm chiếm thành phố không?

Hứa Mạt mở miệng hỏi.

Trên đường đến đây có nghe nói lần cuối cùng nguy hiểm cấp A là hai mươi năm trước, khi đó Tô Nhu và những người khác vẫn chưa ra đời nên họ không biết nhiều về nó, chỉ những người lớn tuổi mới biết.

-Cũng không phải hoàn toàn xâm lấn.

Cha Tô nói:

-Lần đó, một con quái thú khổng lồ công phá một góc vòng phòng hộ, mở ra một lỗ hổng. Tuy nhiên, lão Chiến Thần xuất hiện, một người canh giữ ở lỗ hổng, tranh thủ thời gian, đó cũng là cuộc chiến phong thần của ông.

-Nếu như không phải lão Chiến Thần kịp thời bảo vệ, bị quái thú xâm lấn, ngay cả khi cuối cùng phòng thủ thành công và quét sạch lũ quái vật, cũng khó tránh khỏi thương vong số lượng lớn, hậu quả khôn lường.

Hứa Mạt gật đầu, đây cũng là nguyên nhân vì sao Chiến Thần Đạm Đài được ca ngợi là anh hùng của thành phố Cương Khung, địa vị của ông ở thành phố Cương Khung cực kỳ cao.

Trong thời đại như thế này, nhân loại ai cũng ngưỡng mộ anh hùng.

-Tuy nhiên, con người luôn luôn dễ quên. Hai mươi năm đã trôi qua, nhiều người biết về những sự kiện năm đó đã già. Bây giờ là một thời đại khác. Nhiều người đang dần quên đi những sự kiện trong quá khứ, và những người trẻ tuổi thậm chí còn không có cảm giác gì.

Giọng nói của cha Tô mang theo vài phần giễu cợt.

Hứa Mạt vô cùng tán thành.

Dễ quên là một đặc điểm lớn của con người.

-Quái vật phá vỡ lá chắn năm đó là cấp bậc gì ạ?

Hứa Mạt hỏi.

Tô gia là một đại gia tộc, cha của Tô Nhu là một người đã trải qua cuộc khủng hoảng năm đó, vì vậy ông ấy đương nhiên biết rất nhiều thông tin.

-Phạm vi bảo vệ của vòng phòng hộ quá lớn, có thể tạo thành một lớp phòng ngự tuyệt đối chống lại các cuộc tấn công dưới cấp A. Rất khó để cấp độ A có thể phá vỡ lớp vỏ bảo vệ. Lỗ hổng năm đó là do bị rất nhiều quái vật cấp A liên tục tấn công, cuối cùng công phá chính là một con cự thú cấp A+.

Cha Tô trả lời.

-Cấp độ nguy hiểm được xác định như thế nào, có quái thú cấp A+, cấp bậc nguy hiểm chỉ định là cấp A sao? Cường độ công kích của chiến hạm là cấp bậc nào ạ?

Hứa Mạt tiếp tục hỏi.

-Có số liệu tính toán cụ thể, quái thú A+ đơn lẻ hẳn cũng chỉ có thể được nhận định là mức độ nguy hiểm cấp A.
Bạn cần đăng nhập để bình luận