Căn Cứ Số 7

Chương 416: Xong đời

Y cũng diễn tấu âm nhạc qua phương thức phát sóng trực tiếp, trở thành nhân vật nữ thần của thành phố Cương Khung.

Một cô gái trẻ, lại trông vô cùng xinh đẹp, chỉ cần đợi thêm vài năm nữa thôi.

Thiết Vinh thầm nghĩ trong lòng, khóe miệng kéo ra một nụ cười.

Đưa mắt nhìn đi chỗ khác, Thiết Vinh tập trung lái xe. Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có một người đi ra.

Thiết Vinh kinh ngạc, chiếc xe không kịp phản ứng.

Hơn nữa đoạn đường này tương đối vắng vẻ, không người qua lại, thế nên hắn lái xe rất nhanh.

-Phanh…..

Một tiếng vang thật lớn, chiếc xe chạy qua, một bóng người bay lên, sau đó lại nặng nề rơi xuống đất.

Thiết Vinh đạp phanh gấp khiến phát ra tiếng rít chói tai, hắn dừng lại, qua kính chiếu hậu nhìn thấy một người đàn ông nằm trên mặt đất, máu tươi chảy tràn ra.

-Hô……

Thiết Vinh hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên có phần tái nhợt.

Hắn vừa nhậm chức không lâu, hơn nữa bây giờ còn đang vướng vào vòng xoáy, nếu như chuyện lái xe tông chết người bị lộ ra thì sự nghiệp của hắn sẽ tiêu tan hết cả.

Mơ tưởng vẻ đẹp của mỹ nữ cũng sẽ hoá thành bọt nước.

-Con đường này không có camera.

Thiết Vinh quan sát xung quanh, cũng không nhìn thấy có người nào cả.

Nghĩ đến đây, Thiết Vinh quyết định thật nhanh, khởi động xe rời đi, đồng thời cầm lấy bộ đàm bấm một dãy số K.

Xe đi rồi, người nằm dưới đất mới đứng dậy, sau đó đi về hướng bên cạnh, có một người đang ở đó đợi hắn.

-Chụp được chưa?

Người vừa đứng dậy hỏi.

-Được rồi.

Đối phương gật đầu.

-Đi.

Hai người đi vào trong màn đêm.

Ở đây không có camera, bọn hắn tìm một cục trị an nào đó cách chỗ này nửa tiếng đồng hồ, tố cáo có người lái xe tông trúng người rồi bỏ trốn.

Người của cục trị an đến hiện trường nhưng phát hiện trên mặt đất không có ai cả.

Sau khi Thiết Vinh nhận được tin tức thì trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

Sau khi bình tĩnh trở lại, hắn cảm thấy không đúng lắm. Thiết Vinh thức cả đêm, nhưng bên ngoài lại không có động tĩnh gì.

Ngày hôm sau, hắn lái một chiếc xe khác đến học viện Nặc Á.

Bên ngoài cổng trường học viện Nặc Á, Giang Hoà đang đứng ở một bên hút điếu thuốc.

Liếc nhìn học viện cũ, Giang Hoà cảm giác như cảnh còn người mất.

Giang Hoà, cục trưởng cục trị an phân cục Lâm Bắc, là cựu học viên của học viện Nặc Á.

-Tới rồi.

Người bên cạnh nói, Giang Hoà ném tàn thuốc xuống đất dập tắt, nhưng nghĩ tới đây là cổng trường học viện, vì thế lại nhặt tàn thuốc lên ném vào thùng rác ở bên cạnh.

Thiết Vinh chậm rãi lái xe về phía trước, một đám người vây quanh chiếc xe, thấy cảnh này, Thiết Vinh biết cảm giác của hắn đúng rồi.

Đây là một nước đi có tính toán từ trước! Hắn bị lừa rồi.

Giang Hoà bước tới mở cửa xe ra, chĩa súng ống vào Thiết Vinh đang lái xe rồi quát lên:

-Xuống xe.

-Các người muốn làm gì?

Thiết Vinh nhìn Giang Hoà, giữ giọng nói bình tĩnh nhất có thể.

-Có người tố cáo ngươi dính líu vào vụ giết người giấu xác rồi bỏ trốn. Bây giờ mời theo chúng tôi đến cục trị an để điều tra.

Giang Hoà nói:

-Đi ra.

-Chứng cứ đâu?

Thiết Vinh nói.

-Bắt giữ.

Giang Hoà lạnh lùng nói, có hai người tiến lên lôi Thiết Vinh ra ngoài, động tác vô cùng bạo lực.

Thiết Vinh muốn phản kháng, nhưng lại thấy Giang Hoà chĩa súng máy vào đầu mình, hắn cảm thấy lạnh sống lưng, không tiếp tục chống cự nữa, sợ rằng đối phương sẽ bắn chết hắn ngay tại chỗ với tội danh chống người thi hành công vụ.

Hai người gắt gao đè hắn xuống, đầu hắn bị một đầu gối ấn trên mặt đất, môi hắn chà xát với mặt đất đến chảy cả máu.

Trong lòng Thiết Vinh cực kì tức giận, hắn không hề phản kháng, bọn chúng không cần phải làm như vậy, rõ ràng là cố ý.

Không phải hắn không có khả năng chống cự, nhưng đối phương rõ ràng là cố ý nhằm vào hắn, vì thế hắn không dám.

-Răng rắc.

Một đầu gối khác đè lên lưng hắn, Thiết Vinh nghe thấy xương của mình phát ra tiếng, truyền đến một cơn đau nhói mãnh liệt.

Rất nhiều học viên của học viện Nặc Á đều đang vây xem và quay chụp lại màn này.

Tân viện trưởng của học viện Nặc Á, mới nhậm chức mấy ngày đã trực tiếp bị bắt giữ.

Những người có cấp bậc như viện trưởng học viện Nặc Á đều là người cấp cao, vốn không thể tùy ý bắt giữ họ được.

Hơn nữa, muốn bắt cũng cần phải có sự cho phép của tổng cục trị an. Tuy nhiên, vào thời điểm đặc biệt cũng cần phải có biện pháp đặc biệt.

-Mang đi.

Giang Hoà hạ lệnh, áp Thiết Vinh đến trước mặt những học viên đang vây xem, nói:

-Viện trưởng của các ngươi đêm qua tông trúng người rồi bỏ trốn, lúc chúng tôi đến hiện trường thì không thấy thi thể, nên hoài nghi hắn đã giấu đi thi thể, mặt khác, cách đây không lâu, chúng tôi đã tìm thấy một lượng lớn tiền mặt trong nhà của viện trưởng, nghi ngờ hắn có dính líu đến tham ô.

Nói xong, Giang Hoà quay người lên xe.

Thi thể không thể nào tìm ra được, giống như không tìm thấy quái thú vậy, sẽ không có chứng cứ.

Về phần tiền trong nhà được khám xét ra, đều là số tiền cướp được từ mấy tên phạm nhân, rửa cũng không sạch!

Trong xe, bộ đàm của Giang Hoà vang lên.

-Nhanh thật.

Giang Hoà châm chọc nói, trực tiếp kết nối.

-Giang Hoà, ngươi đang làm cái gì vậy?

Một âm thanh chất vấn truyền đến.

-Viện trưởng Thiết Vinh bị nghi dính líu đến hành vi phạm tội, ta chỉ đang thi hành công vụ.

Giang Hoà đáp lại.

-Thiết Vinh là viện trưởng của học viện Nặc Á, muốn bắt giữ hắn trước tiên cần phải báo cáo lên cấp trên, xin phép để được phê chuẩn.

Đối phương lạnh nhạt nói.

-Hôm trước Thiết viện trưởng đã nói trong cuộc phỏng vấn, đến cả lão viện trưởng cũng không thể có đặc quyền riêng, nếu ông ấy đã bị nghi ngờ dính líu đến phạm tội thì nên lập tức bắt giữ.

Giang Hoà nói:

-Bây giờ tôi đang bận, cúp máy trước.

Nói xong, hắn trực tiếp cúp máy, hít một hơi thuốc. Tài xế bên cạnh nói:

-Thủ lĩnh, nếu như lần này không có chuyện gì xảy ra, về sau phải xử lý thế nào?

Rõ ràng người tài xế biết rằng hành động của Giang Hoà ngày hôm nay nhất định sẽ khiến hắn xong đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận