Căn Cứ Số 7

Chương 771: Phụ nữ hoàng gia

Tạp Đặc có hơi do dự, sau đó mở miệng trả lời:

-Chắc là nhờ Hứa Mạt, tri thức lý luận của hắn vô cùng mạnh, có lẽ hắn đã cải tiến kiếm pháp của Y Trạch.

-Hứa Mạt.

Y Lệ Toa Bạch nhỏ giọng thì thầm, là người nhân viên quản lý sách báo kia, đầy tớ của tộc A Nặc Tư đó à.

Hắn lại có năng lực cải tiến kiếm pháp của Y Trạch sao?

Nếu đúng như thế, Hứa Mạt tuyệt đối đạt tiêu chuẩn của đại sư.

Cô không thể tin được một kẻ người hầu mà có thể làm được đến mức này!



Sau khi trận chiến kết thúc, Mạt Khoa Phù và Y Trạch đều đến bên cạnh Y Lệ Toa Bạch.

-Không tồi nha.

Y Lệ Toa Bạch nói với Y Trạch:

-Một chiêu kia của cậu rất mạnh, thời điểm khống chế cũng rất hoàn hảo.

-Có thể được tiểu thư Y Lệ Toa Bạch khen ngợi chính là niềm vinh hạnh của tôi.

Y Trạch đưa tay đặt lên trước ngực nói.

Bên cạnh đó là Mạt Khoa Phù sắc mặt tái xanh, trên người hắn vẫn còn cảm giác đau nhói như cũ, còn chưa đỡ được chút nào.

-Người nhân viên quản lý sách báo kia chỉ dạy cậu sao?

Y Lệ Toa Bạch hỏi.

-Vâng.

Y Trạch gật đầu, nhìn Mạt Khoa Phù một cái rồi nói:

-Chiến thuật của Mạt Khoa Phù bị hắn nhìn thấu triệt để. Đao pháp của hắn không có một chút bí mật nào, tất cả đều là sơ hở.

-Khụ...

Mạt Khoa Phù thiếu chút nữa lại phun ra một ngụm máu. Lúc trước hắn vẫn luôn chế giễu Hứa Mạt. Bây giờ trong miệng Y Trạch, đao pháp của hắn trong mắt Hứa Mạt không đáng một đồng.

Hắn không bằng tên đầy tớ đó sao?

Vẻ mặt Mạt Khoa Phù dần trở nên âm trầm.

Y Lệ Toa Bạch không nói gì thêm.

Tạp Đặc không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Y Trạch, gần như dán sát vào người hắn, thấp giọng hỏi:

-Cậu vụng trộm tập luyện thêm tối hôm qua sao?

-Cái gì mà gọi là vụng trộm chứ?

Y Trạch khinh bỉ đáp.

-Chiêu thức vừa rồi là hắn dạy cho cậu hả?

Tạp Đặc lại hỏi.

-Liên quan gì đến cậu hả?

Y Trạch vặn ngược lại. Hứa Mạt là ai chứ? Đó là người anh em của hắn, cùng nhau tập luyện với huynh đệ thì có quan hệ gì với Tạp Đặc?

-Đương nhiên là có liên quan rồi. Cậu đừng có quên, Hứa Mạt cũng là anh em của tôi. Cậu có thể học thì tôi cũng có thể.

Tiếng Tạp Đặc trầm thấp, thủ thỉ bên người Y Trạch nói.

-...

Y Trạch buồn bực, sớm biết thì phải giấu kỹ tuyệt chiêu này, không biết có cách nào để Hứa Mạt nghỉ chơi với Tạp Đặc không.

Thật khéo, Tạp Đặc cũng có ý tưởng y hệt.

Đối với mấy chuyện đó, Hứa Mạt đều chưa biết gì, hắn vẫn đang đọc sách ở thư viện.

Đến chạng vạng tối, Hứa Mạt từ thư viện đi ra, chuẩn bị dẫn Linh đi ăn cơm.

Đi tới bãi cỏ rộng trên sân trường đạu học, Hứa Mạt và Linh sánh vai đi cùng nhau, hấp dẫn không ít ánh mắt.

Hứa Mạt anh tuấn phóng khoáng, mang theo nét đẹp trai cương nghị. Linh thì có một mái tóc bạch kim, giống như là mỹ nữ từ trong màn hình bước ra vậy, gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ, dáng người nóng bỏng, cặp đùi đẹp thon dài, nhìn rất ảo diệu, cứ như tất cả mọi ưu điểm đều có trên người cô. Mấy cái này khiến cho rất nhiều nữ sinh ghen tị.

Ông trời mở cho hắn một cánh cửa, thuận tiện mở luôn hẳn cửa sổ.

Chỉ nhìn vào khí chất, hai người giống y như một cặp tình nhân trên sân trường đại học. Nhưng đa số người nhận ra Hứa Mạt đều biết, hắn chỉ là một nhân viên quản lý sách báo.

Từ phía xa, Y Trạch và Tạp Đặc đang đi tới bên này. Sau khi giải thi đấu ngày hôm nay kết thúc, bọn hắn liền đi tới tìm Hứa Mạt, thế là vừa khéo gặp ngay trên đường.

Hai người liếc nhau, trong lòng âm thầm mắng, rồi tiếp tục đi về phía trước.

-Hôm nay nhất định phải ngăn Hứa Mạt lại, không thể để cho Tạp Đặc có cơ hội học hỏi được.

Y Trạch thầm nghĩ.

-Đêm qua thằng quỷ này đã lén lút luyện thêm, hôm nay lại đến nữa? Đêm nay Hứa Mạt là của tôi, đừng hòng có cơ hội cướp hắn.

Tạp Đặc tự nghĩ một mình.

Hai người ai cũng có tâm tư riêng, sau đó liền nhìn thấy Hứa Mạt đi với Linh, lập tức tăng tốc đi về phía trước.

Lúc này, bọn hắn nhìn thấy ở một hướng khác, cũng có vài người xuất hiện, cũng đi về phía Hứa Mạt. Đáng ngạc nhiên là một trong những người đó lại là người vừa mới bị Y Trạch đánh bại trong trận chiến ngày hôm nay Mạc Khoa Phú.

Điều này khiến bọn hắn nhíu nhíu mày, Mạt Khoa Phù muốn làm gì đó?

Hắn sao lại chạy đến tìm Hứa Mạt?

Thua cuộc nên cay cú à.

Ánh mắt của Y Trạch lập tức trở nên khó chịu. Mạt Khoa Phù vì thua dưới tay hắn nên bị mất mặt, không có gan đến tìm hắn tính sổ cho nên giờ giận lây sang Hứa Mạt sao?

Thằng khốn này...

Hắn rảo nhanh bước chân đi đến.

Mạt Khoa Phù cũng nhìn thấy Y Trạch và Tạp Đặc, ánh mắt hắn hiện lên một lớp sương lạnh.

Sau đó hắn lại nhìn chằm chằm về phía Hứa Mạt, đôi mắt đầy lạnh lẽo.

Chính thằng nhóc này đã dùng chiến thuật chỉ dẫn Y Trạch thắng được hắn, làm hắn mất hết mặt mũi trước mắt Y Lệ Toa Bạch. Nhất là lúc chưa khai chiến, hắn cứ luôn trào phúng Hứa Mạt và Y Trạch, nhưng kết quả lại thua thảm, không dám ngẩng đầu trước mặt Y Lệ Toa Bạch.

-Hứa Mạt hả?

Mạt Khoa Phù đi đến trước người Hứa Mạt.

-Cậu là ai?

Hứa Mạt hỏi.

-Nghe nói ngươi có kiến thức lợi hại lắm nhỉ?

Mạt Khoa Phù lạnh lùng nói. Một thằng đầy tớ hèn mọn, cô nàng bên cạnh hắn thì không tệ, khuôn mặt và dáng người đều hoàn mỹ, là con gái của tộc A Nặc Tư à?

-Cũng được.

Hứa Mạt đáp.

-Đi với ta đến chỗ này, ta muốn thỉnh giáo một chút.

Mạt Khoa Phù phất ray, hai người bên cạnh liền tiến lên phía trước, chuẩn bị bắt lấy Hứa Mạt dẫn đi.

Nếu như là sinh viên đại học Lư Tạp Tư thì có lẽ hắn sẽ có hơi ngại, nhưng chỉ là một tên người hầu hại hắn mất hết mặt mũi, hắn sao lại có thể buông tha cho nó được. Huống hồ, hắn cũng chỉ mang Hứa Mạt đi thỉnh giáo mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận