Căn Cứ Số 7

Chương 1079: Mùi vị

-Các cậu đang bàn tán chuyện gì vậy

Bên cạnh có một vị cựu chiến binh nói.

-Đội trưởng Vương.

Mấy người cúi chào.

-Hứa Mạt, nhân vật huyền thoại.

-Tên tiểu tử Hứa Mạt, năm đó ta từng đánh nhau với hắn.

Cựu chiến binh nói.

-Thật hay giả?

-Đương nhiên, năm đó Hứa Mạt vẫn còn là một cậu học sinh đến thí luyện trong quân khu, bị ta đánh.

Cựu chiến binh kiêu nhạo nói.

Tân binh nghe thấy những lời hắn nói lập tức đầy tôn kính, Lâm Tước ở bên cạnh đang nhìn về phía hắn và lộ ra vẻ mặt cổ quái, sau trước đây hắn nghe nói Hứa Mạt đến thí luyện ở quân khu Tây Nam, tất cả lính cũ của quân khu Tây Nam đều bị đánh tơi tả?

-Tới rồi tới rồi.

Lúc này, bọn họ nhìn về phía kia, chỉ thấy Hứa Mạt là một nhóm người của tư lệnh Khâu đang đi về phía này, lập tức rất nhiều người vô cùng kích động.

-Chào.

Lão chiến binh đứng thẳng người và cúi chào với nhóm người đang đi tới.

Hứa Mạt nhìn thấy Lâm Tước và Áo Lợi Duy Á, có chút ngạc nhiên hỏi:

-Lâm Tước, Áo Lợi Duy Á, các cậu nhập ngũ rồi à?

-Ừm.

Lâm Tước gật đầu:

-Đã gia nhập quân đội chiến đấu của căn cứ,

-Người nhà các cậu có đồng ý không?

Hứa Mạt biết rằng Lâm Tước và Áo Lợi Duy Á được xem là con nhà giàu ở thành phố Cương Khung, Lâm Tước còn đỡ, Áo Lợi Duy Á mà cũng gia nhập, càng khiến hắn ngạc nhiên hơn.

-Hiện tại đã không can thiệp vào sự lựa chọn của chúng tôi nữa, Lâm Tước nói, Áo Lợi Duy Á gật đầu, cô và Hứa Mạt cũng xem như quen biết sơ sơ, nhưng cũng từng là đồng đội kề vai sát cánh.

-Lâm Tước, cậu phải chăm sóc tốt cho Áo Lợi Duy Á.

Hứa Mạt cười rồi nói, Áo Lợi Duy Á đã yêu thầm Lâm Tước từ lâu, hai người có thể đi bên cạnh nhau cũng xem như là nhờ sự dũng cảm của Áo Lợi Duy Á.

Một nhóm người đi ngang qua chỗ này, cựu chiến binh lúc nãy vừa bốc phét vẫn giữ tư thế cúi chào, trong ánh mắt có vài phần cuồng nhiệt, sau khi Hứa Mạt đi khỏi, bọn họ vẫn giữ tư thế vừa rồi.

-Đội trưởng Vương, ông còn khoa trương hơn chúng tôi…

Một tân binh bên cạnh đưa tay ra và lắc lư trước mặt hắn.

-Ngươi hiểu cái gì.

Cựu chiến binh cười lạnh, sau đó cũng đi theo phía sau, nếu từng thấy Hứa Mạt năm đó cứu tư lệnh Khâu, bằng sức mạnh của chính mình làm chấn động quân khu Nam, vào trong cuộc chiến cuối cùng điều khiển người máy cấp S để xoay chuyển cục diện cuộc chiến, tin rằng cũng giống như hắn.

Chỉ có người ở căn cứ biết được Hứa Mạt trở về, thành phố Cương Khung vẫn như ngày thường.

Hôm nay thế gia Nam Minh tiếp đón một vị khách đặc biệt, Đạm Đài Minh.

Từ sau chuyện của Nam Minh Uyên, lão viện trưởng Nam Minh không còn mặt mũi nào gặp lại bạn cũ, hai người cắt đứt liên lạc, mấy năm trôi qua, Đạm Đài Minh đến thế gia Nam Minh.

Lão viện trưởng Nam Minh vô cũng kích động, ông đích thân bê ghế cho Đạm Đài Minh và nói:

-Ông bạn già, ông càng ngày càng trẻ ra.

-Ông già rồi.

Đạm Đài Minh nhìn về phía lão viện trưởng Nam Minh nói, lão viện trưởng Nam Minh hiện giờ đã già đi rất nhiều, đã không còn phong độ và uy nghiêm của năm đó, trông giống một ông lão tuổi xế chiều.

-Đúng vậy, già rồi.

Lão viện trưởng Nam Minh cảm khái:

-Sao hôm nay lại tới đây thăm tôi vậy.

-Buông bỏ rồi.

Đạm Đài Minh nói:

-Sự việc năm đó, không có trách ông.

-Không dạy được con là lỗi do cha.

Lão viện trưởng Nam Minh nói:

-Tôi không phát giác ra những việc Nam Minh Uyên đã làm, vẫn luôn bị giấu trong bóng tối, đương nhiên là do lỗi của tôi.

Đạm Đài Minh luôn biết lão viện trưởng Nam Minh rất tự trách, ông không hề liên lạc với đối phương, thật ra cũng là không muốn để đối phương phải nghĩ đến những chuyện đó.

-Đều đã qua cả rồi.

Đạm Đài Minh cảm khái nói:

-Không cần phải thấy khó xử, vì chuyện của năm đó, thành phố Cương Khung cũng trên con đường thống nhất, có lẽ từ góc độ lịch sử mà nói, mọi chuyện xảy ra năm đó đã làm nên tương lai của thành phố Cương Khung.

Không có sự việc năm đó, rất nhiều chuyện sau này có thể cũng sẽ không xảy ra, con đường trưởng thành của Hứa Mạt cũng sẽ khác.

Mấy năm trôi qua cũng nên buông bỏ rồi.

-Ông đến để an ủi tôi sao?

Lão viện trưởng Nam Minh cười khổ nói.

-Không phải.

Đạm Đài Minh lắc đầu.

-Nghĩ tới đã rất lâu rồi không đến đây, sau này cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì cho nên tới chơi một chút.

-Ông sẽ gặp nguy hiểm sao?

Lão viện trưởng Nam Minh vẻ mặt có chút thay đổi hỏi.

-Không, đừng nghĩ ngợi nhiều.

Đạm Đàm Minh nói.

-Vậy thì tốt.

Lão viện trưởng Nam Minh gật đầu:

-Ông bạn già, thấy ông càng ngày càng khỏe mạnh, tôi cũng yên tâm rồi, ông không cần lo lắng cho lão già xấu xa như tôi.

Đạm Đài Minh đứng thẳng dậy, vỗ vỗ vai Lão viện trưởng Nam Minh nói:

-Ông bạn già, chúng ta đều phải đối diện với tương lai, ngày mai sẽ lại là một ngày hoàn toàn mới.

Nói xong, Đạm Đài Minh quay người rời khỏi đây, không ở lại lâu.

Lão viện trưởng Nam Minh nhìn về phía Đạm Đài Minh, một ngày hoàn toàn mới sao?

Đối với ông thì ngày nào cũng giống nhau.

Đúng lúc Lão viện trưởng Nam Minh đang cảm khái thì trên bầu trời đằng xa bỗng nhiên xuất hiện một con quái vật to lớn, người dân thành phố Cương Khung đều ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một chiến hạm khổng lồ bay lên không trung, ngoài chiến hạm ra còn có những chiếc máy bay chiến đấu dày đặc đang gào thét.

Lập tức thành phố Cương Khung nổ tung, vô số người nhao nhao bước ra khỏi các tòa nhà và ngẩng đầu lên trời, nội tâm trào dâng một con sóng dữ dội.

Lão viện trưởng Nam Minh vừa muốn ngồi xuống, nhưng ngay sau đó ông cũng nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời, trong lòng chấn động kịch liệt.

Đây là…

Thế gia Nam Minh cũng chấn động, tất cả mọi người nhao nhao đi ra và nhìn hạm đội đáng sợ xuất hiện trên bầu trời.

Nam Minh Hỏa Vũ đi ra khỏi phòng, cô nhìn lên bầu trời phía xa, trong lòng đã không biết là có mùi vị gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận