Căn Cứ Số 7

Chương 800: Cùng đẳng cấp

Đao cầm trong tay, Hứa Mạt lúc này như quên mất chính mình, chỉ một đao này, đồng thời tập trung sức mạnh tinh thần của hắn, năng lượng trong cơ thể, năng lượng thế giới bên ngoài, tạo thành cộng hưởng.

Từng tia sét xung quanh, Hứa Mạt nhìn Tát Nhĩ dùng hết sức chạy nhanh như bay về phía mình, trong mắt hắn bắn ra một tia chớp cùng điện quang lướt qua, cơ thể hắn lao về phía trước và đao chém ra.

Đao và chiến rìu va chạm với nhau, đây là lần đầu tiên va chạm trực diện, năng lượng cuồng bạo hoành hành trong vùng không gian này, rất nhiều tia sét bắn trung người Tát Nhĩ khiến cho cơ thể hắn có mùi khét.

-Bùm…

Tát Nhĩ lại bị đánh bay, chiến rìu trong tay cũng rơi xuống đất, cơ thể Hứa Mạt trượt về phía sau, nhưng một cơn bão nguyên lực bao trùm lấy cơ thể hắn, làm cho hắn ngừng lùi lại nữa sau đó thu lại đao.

Hứa Mạt tiếp tục tiến lên và nhìn Tát Nhĩ đang ngồi trên mặt đất nói:

-Hoàng tộc Tát Nhĩ kiêu ngạo, đứng lên và nói với tôi rằng cậu vẫn có thể chiến đấu.

Tát Nhĩ nhìn chằm chằm Hứa Mạt, hắn tiếp tục đứng dậy một cách khó khăn.

-Bang.

Hắn vừa đứng dậy lại bị chém bay.

Rất thảm!

-Tiếp tục.

Hứa Mạt giống với những lần trước đi đến trước mặt Tát Nhĩ và hét vào mặt hắn.

Tát Nhĩ ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Mạt, hắn muốn đứng lên nhưng đã không còn chút sức lực nào, ánh sáng năng lượng trên cơ thể đều tắt rồi.

-Hoàng tộc Tát Tư cao quý…

-Ngươi cút…

Tát Nhĩ nhìn Hứa Mạt và ngắt lời hắn một cách thô lỗ.

Hứa Mạt nhìn hắn.

-Ngươi thôi đi!!!

Tát Nhĩ xem như đã nhìn ra là Hứa Mạt đang trêu đùa hắn!

Chuyện chẳng có gì ghê gớm nhưng tên khốn không biết xấu hổ này luôn luôn cố ý chọc giận hắn, sỉ nhục hắn.

Tát Nhĩ căm phẫn đến mức hận không thể dùng một rìu chém chết Hứa Mạt, nhưng hắn thực sự sức cùng lực kiệt không dậy nổi.

Tát Nhĩ lúc này có chút hoài nghi về cuộc sống.

Hắn thậm chí còn không có cơ hội phản kháng!!!

Nghĩ đến những lời nói hùng hồn lúc trước, Tát Nhĩ xấu hổ muốn chết.

Hứa Mạt lộ vẻ mặt hài lòng dưới lớp mũ giáp.

Xem ra đã đến lúc rồi.

Hắn thu đao lại nhìn Tát Nhĩ nói:

-Không hổ là hoàng tộc của vương quốc Tát Tư, Tát Nhĩ sự can đảm và thực lực của cậu xứng đáng nhận được sự tôn trọng của tôi.

-???

Tát Nhĩ nhìn Hứa Mạt lạnh lùng nói:

-Ngươi đang sỉ nhục ta?

-Không…

Hứa Mạt nhìn hắn:

-Tát Tư, cậu là người có khả năng tấn công mạnh nhất cùng trình độ tôi từng gặp, nếu liên tục đối đầu trực diện với cậu cho dù là tôi cũng không chiếm được được nhiều ưu thế.

Nghe thấy những lời của Hứa Mạt Tát nhĩ thấy dễ chịu hơn phần nào.

Hắn rất tự tin về khả năng tấn công của mình.

Là anh ta gặp phải đối thủ mạnh nhất cùng cấp độ sao?

Nói như vậy có nghĩa là bản thân hắn không quá yếu kém?

-Tát Nhĩ, cậu có biết thân phận thật sự của tôi không?

Hứa Mạt nói.

-Thân phận thật sự?

Tát Nhĩ kích động nhìn Hứa Mạt giống như đã nắm bắt được điều gì đó, hắn biết ngay là Hứa Mạt không đơn giản chỉ là một người hầu, hắn cũng không giống người hầu của Linh, hai người giống như một cặp tình nhân, hơn nữa người hầu của người A Nặc Tư sao có thể mạnh mẽ đến mức như thế, hắn nhất định không tầm thường nên bản thân mình mới bị đánh bại.

-Đúng vậy.

Hứa Mạt gật đầu, chủ động đưa tay về phía Tát Nhĩ, Tát Nhĩ có chút ngạc nhiên, do dự một hồi rồi cũng đưa tay ra, Hứa Mạt kéo hắn đứng dậy.

-Có những lúc rất ngưỡng mộ cậu, có thể tự do là chính mình.

Hứa Mạt quay lưng lại với Tát Nhĩ nói:

-Còn tôi cuộc sống luôn gặp nhiều bất trắc, thậm chí chỉ có thể giả thân thận một người quản lý thư viện.

-Quả nhiên!

Tát Tư thầm nghĩ, xem ra đúng như những gì hắn dự đoán, thân phận của Hứa Mạt không bình thường, là hoàng tộc A Nặc Tư sao?

-Tôi có biết chút ít về gia tộc A Nặc Tư, cho dù là hoàng tộc dường như cũng không có năng lực về mặt tinh thần?

Tát Tư có chút nghi ngờ hỏi.

-Hình dung ra rồi sao?

Hứa Mạt nghĩ thầm, vậy thì tốt, tự hình dung ra mới càng chân thực.

-Thân thể của tôi có hơi đặc biệt.

Hứa Mạt nói:

-Không tiện nói thêm.

Hắn chưa nói điều gì cả, là Tát Nhĩ tự lừa dối mình.

-Có liên quan đến cuộc nổi loạn năm đó, tôi nghe nói về một số chuyện nội bộ của cuộc nổi loạn trên hành tinh A Nặc Tư.

Tát Tư tiếp tục tưởng tượng.

-Không nhắc đến chuyện này nữa.

Hứa Mạt chuyển chủ đề, điều này khiết Tát Nhĩ cảm thấy phán đoán của mình có khả năng là chính xác, nhất định là như vậy.

-Từ nhỏ tôi bị nhốt ở hành tinh bỏ hoang và lớn lên, giải qua khó khăn trắc trở, nhưng dù vậy trong 19 năm qua chưa từng gặp được đối thủ, cho dù là những người có cấp độ cao hơn tôi cũng không phải là đối thủ của tôi.

Hứa Mạt tiếp tục nói:

-Tát Nhĩ, cậu là đối thủ đầu tiên khiến tôi cảm thấy trầy trật, nếu không phải dùng khả năng về phương diện tinh thần thì chưa chắc đã thắng nổi cậu.

Không biết tại sao, Tát Nhĩ vừa rồi còn cảm thấy nhục nhã ê chề, lúc này được Hứa Mạt tán dương lại có vài phần đắc ý, dường như lúc nãy và bây giờ hoàn toàn không giống nhau, xem ra hắn vẫn rất lợi hại!

-Thực lực của cậu giành được sự tôn trọng của tôi, tôi cũng rất thích phong cách làm việc của cậu, không giống như tôi, không thể là chính mình.

Giọng nói của Hứa Mạt có chút bi thương, hắn chân thành nói:

-Tát Nhĩ, cậu có đồng ý trở thành bạn tốt của tôi không.

Tát Nhĩ nghĩ rằng lực lực và thân phận của Hứa Mạt như vậy nhưng lại phải ở trong thư viện khom lưng uốn gối, làm một nhân viên quản lý thư viện hơn nữa còn bị xem như kẻ hầu người hạ, hắn liền cảm thấy thật đáng thương xót.

Hóa ra Hứa Mạt đang ở trước mặt hắn mới thật sự là Hứa Mạt, những lúc khác hắn đều có nỗi khổ tâm.

-Tất nhiên.

Tát Nhĩ quả quyết nói, thực lực mạnh mẽ của Hứa Mạt, hắn cũng rất khâm phục, đây là đối thủ cùng đẳng cấp đầu tiên có thể hoàn toàn đè bẹp hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận