Căn Cứ Số 7

Chương 1031: Có chút kỳ lạ

Trước mặt, một người đàn ông tóc ngắn đi về phía hắn, ánh mắt lạnh như băng, lạnh như đao.

Đạo Cách Lạp Tư!

Hắn vậy mà đến nơi này.

Đạo Cách Lạp Tư từ lúc tiến vào thư viện vẫn nhìn chằm chằm Hứa Mạt. Mấy ngày trước, Ngải Vi Nhi đã đề nghị chia tay với hắn, hắn hết sức kinh ngạc, Ngải Vi Nhi dám chủ động chia tay?

Trong mắt Đạo Cách Lạp Tư, Ngải Vi Nhi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của hắn, món đồ chơi hắn đã chơi qua, há lẽ nào lại chạy mất cho người khác chạm vào? Hắn sẽ cảm thấy mình bẩn thỉu, những người phụ nữ mà hắn đã chạm vào hoặc sẽ mãi mãi là đồ chơi của hắn, hoặc biến mất, không có khả năng thứ ba.

Sau khi Ngải Vi Nhi chết, cảnh sát kiểm tra máy liên lạc của cô, cũng tìm hắn để tra hỏi. Đạo Cách Lạp Tư ngạc nhiên phát hiện ra rằng trong máy thông tin liên lạc của Ngải Vi Nhi có một lịch sử trò chuyện với Hứa Mạt, hơn nữa, còn trò chuyện rất nhiều, trò chuyện về âm nhạc, trò chuyện về nghệ thuật.

Thật lãng mạn!

Vì vậy, đây là lý do tại sao Ngải Vi Nhi đề nghị chia tay với hắn?

Trước khi cô ấy chết, Hứa Mạt đã chạm vào chưa?

-Răng rắc!

Nắm đấm của Đạo Cách Lạp Tư phát ra một tiếng lanh lảnh, thân hình thẳng tắp, bước chân như mang theo một cơn gió lốc, ánh mắt nhìn về phía Hứa Mạt giống như là đao.

Hứa Mạt, một nhân viên quản lý thư viện thấp kém, nhúng chàm người phụ nữ hắn từng chạm qua?

Điều này khiến Đạo Cách Lạp Tư cảm thấy buồn nôn dữ dội và tất nhiên là cả sự tức giận.

Hắn có bệnh thích sạch sẽ, không ai được phép chấm mút bất kỳ người phụ nữ nào mà hắn đã chạm qua, ngay cả khi đã chết.

Mọi người trong thư viện đều cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên người Đạo Cách Lạp Tư, ánh mắt nhao nhao nhìn về phía hắn, đây là muốn làm cái gì?

Đạo Cách Lạp Tư dường như đang nhắm vào Hứa Mạt.

Hai người hình như có ân oán từ trước thì phải? Khi Thái tử Tra Nhĩ đến, Đạo Cách Lạp Tư đã làm bẽ mặt Hứa Mạt, nhưng khi đó, hắn cũng không chiếm được thế thượng phong.

Những người trong thư viện không khỏi trở nên căng thẳng. Mặc dù Hứa Mạt xuất sắc nhưng Đạo Cách Lạp Tư cũng không phải người bình thường, hắn là con cháu của một đại quý tộc hàng đầu, tuy rằng cũng giống bọn họ, là sinh viên của đại học Lư Tạp Tư, nhưng xét về thân phận, Đạo Cách Lạp Tư thực sự đang là nhân vật đứng ở đỉnh của kim tự tháp.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Đạo Cách Lạp Tư sẽ vào quân khu để thực tập sau khi tốt nghiệp và cuối cùng là gia nhập Bộ Quốc phòng.

Nếu như hắn muốn đối phó với Hứa Mạt, Hứa Mạt tất nhiên sẽ chịu thiệt.

Chỉ thấy Đạo Cách Lạp Tư trực tiếp đi đến đối diện Hứa Mạt ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc Hứa Mạt.

Hứa Mạt cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt cũng rất lạnh. Khi hai người nhìn nhau, không khí xung quanh tựa như cô đọng lại, trở nên vô cùng ngột ngạt. Ở những chỗ ngồi xung quanh bọn họ, tất cả mọi người đều trầm mặc, không một tiếng động, dường như cảm giác được bầu không khí có gì đó không ổn.

-Tôi và Hứa Mạt có một số việc cần phải nói, các vị có thể tránh mặt chút không?

Đạo Cách Lạp Tư nhìn về phía đám người xung quanh mở miệng nói. Đám người trầm mặc xì xào bàn tán, rất nhiều người đứng dậy rời đi, nhưng bọn họ đi xa rồi vẫn ngoái đầu nhìn về phía bên này, như thể lo lắng Đạo Cách Lạp Tư sẽ xuống tay với Hứa Mạt.

Có điều, hình như Hứa Mạt cũng không dễ chọc, phải không?

Cũng bởi vì thân phận nhân viên quản lý thư viện của hắn, cảm giác như là ở thế yếu.

Thấy những người xung quanh rời đi, Đạo Cách Lạp Tư thấp giọng hỏi Hứa Mạt:

-Mày đã chạm vào cô ta chưa?

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Hứa Mạt, lạnh lùng, mang theo sát khí.

Đây là lần đầu tiên Hứa Mạt cùng Đạo Cách Lạp Tư tiếp xúc gần gũi như vậy, trên người hắn có một chút đặc chất quân nhân, điều này có liên quan đến xuất thân của hắn, cha của hắn là từ quân khu đi lên, người của gia tộc đều sẽ ở trong quân đội rèn luyện.

Hứa Mạt hiển nhiên không ngờ Đạo Cách Lạp Tư sau khi giết chết Ngải Vi Nhi, điều gã quan tâm chính là hắn có chạm vào Ngải Vi Nhi hay không.

Cho nên, sự sống chết của Ngải Vi Nhi đối với gã ta hoàn toàn không quan trọng, hắn có chạm vào hay không còn quan trọng hơn cả mạng sống của Ngải Vi Nhi.

-Làm sao mày biết?

Hứa Mạt cũng không phủ nhận, mà là hỏi ngược lại.

Nghe lời Hứa Mạt nói, sát khí trong mắt Đạo Cách Lạp Tư càng trở nên nồng đậm hơn, tiếng rắc rắc vang lên, tay hắn đặt ở trên bàn, nắm chặt thành nắm đấm.

-Mày làm?

Hứa Mạt nhìn chằm chằm vào mắt Đạo Cách Lạp Tư hỏi.

Đạo Cách Lạp Tư không chút e dè đối mặt với hắn, trong ánh mắt cũng hiển hiện sự lạnh lẽo. Sau khi tức giận, trong ánh mắt hắn tựa như lộ ra nụ cười gằn, giống như rắn độc, nói:

-Không phải, là mày.

Hứa Mạt cau mày.

-Bây giờ tao nghi ngờ cái chết của Ngải Vi Nhi có liên quan đến mày.

Đạo Cách Lạp Tư nhìn chằm chằm Hứa Mạt nói:

-Chờ chết đi!

Nói rồi Đạo Cách Lạp Tư đứng dậy bỏ đi.

Dáng người thẳng tắp, bước chân vững vàng, mỗi bước đi đều có cảm giác mạnh mẽ.

Hứa Mạt, tự tìm chết.

Đã như vậy, gã sẽ thành toàn cho hắn.

Hứa Mạt nhìn bóng dáng Đạo Cách Lạp Tư rời đi, trong lòng càng cảm thấy mỉa mai.

Nghi ngờ hắn?

Hơn nữa, bảo hắn chờ chết?

Cho nên, hắn sẽ trở thành nghi phạm vì từng tiếp xúc với Ngải Vi Nhi sao?

Mặc dù chỉ là một nghi phạm bị bắt đi điều tra, nhưng e rằng chuyện tiếp theo sẽ khó có thể khống chế được.

Hứa Mạt còn chưa ra tay đối phó gã, Đạo Cách Lạp Tư lại tính toán xuống tay với hắn trước.

Như vậy xem ra, hai người bọn họ, nhất định phải ‘chết’ một người.

Nghĩ đến đây, Hứa Mạt lấy máy liên lạc ra, bấm một dãy số.

-Y Lệ Toa Bạch.

Hứa Mạt gọi.

-Làm sao vậy?

Y Lệ Toa Bạch cảm thấy giọng điệu của Hứa Mạt hình như có chút kỳ lạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận