Căn Cứ Số 7

Chương 404: Viện trưởng Lâm chết

Thời gian này thật sự vừa khéo.

Ngày đó viện trưởng Lâm cũng thấy giáo nói chuyện phiếm hắn cũng nghe được, tân viện trưởng sắp nhậm chức, thầy không có ý kiến nhưng người phát ngôn của thầy là Lâm Thanh Trạch, đối phương muốn nắm học viện trong tay không đơn giản như vậy.

Ngay tại thời khắc mấu chốt này, viện trưởng Lâm bị quái thú giết chết.

Nếu điều này không phải là trùng hợp...

Thời gian trôi qua một lúc, không khí có chút áp lực.

Bọn họ đều đang đợi.

Một lúc sau, thông tấn khí của ông cụ rung lên.

Ông cụ nhận máy, nghe phía đối diện nói vài câu, sau đó hỏi:

-Đã tìm được con quái thú đó chưa?

-Vẫn chưa, toàn lực đang lùng bắt.

Đối phương đáp lại nói.

-Tìm được quái thú thì nói cho tôi biết trước, để đội chấp pháp làm báo cáo khám nghiệm tử thi, xác nhận là quái thú hay là do người làm.

Ông cụ nói, sau đó tắt thông tấn khí.

Lúc sau, ông cụ lại mở hình ảnh vài video trong thông tấn khí.

Sau khi xem xong, ông đưa cho Hứa Mạt.

Hứa Mạt nhận lấy, nhìn thấy ảnh chụp.

Trái tim của viện trưởng Lâm bị móng vuốt sắc nhọn đâm xuyên qua, trên người có rất nhiều vết thương, vô cùng thê thảm.

Camera bên cạnh có quay được quái thú lướt qua, chẳng qua là có chút mờ, hình dáng cơ thể lớn hơn con người một chút, có tứ chi, cực kỳ sắc bén.

-Gen chiến sĩ nếu bị biến dị hình thái, hẳn là cũng có thể biến thành loại quái vật này.

Hứa Mạt nhìn ông cụ nói.

Hắn từng gặp qua hình thái khi gen chiến sĩ biến đổi, là tên bác sĩ ở thế giới ngầm trước đó, trở nên vô cùng dữ tợn.

-Đúng vậy.

Ông cụ đáp lại nói.

Hơn nữa, quái thú chạy rồi, không tìm được.

-Hứa Mạt, con thay ta đi xem đi.

Giọng nói của lão viện trưởng có chút suy yếu.

Ông rất muốn trông thấy người bạn cũ, nhưng lại không đành lòng nhìn đến.

-Vâng.

Hứa Mạt gật đầu.

-Tôi đi với cậu.

Lâm Tịch mở miệng nói.

-Tinh Vân, cô chăm sóc thầy cho tốt nhé.

Hứa Mạt dặn một tiếng, cùng với Lâm Tịch rời đi.

Trên xe, Lâm Tịch lái xe, Hứa Mạt ngồi ở ghế phó lái, hắn nhìn thành phố bên ngoài.

Thành phố phồn hoa này vừa mới lọt vào sự tàn phá của quái thú, nơi nơi đều là những bức tường tàn hoàng, trên đường vẫn chưa được rửa sạch hoàn toàn, thậm chí có người còn đang truy bắt quái thú, vẫn còn quái thú chưa bị tiêu diệt.

Hắn nghĩ, là quái thú đáng sợ, hay là lòng người đáng sợ?

Ở cái thời đại này, điều gì sẽ xảy ra với những người đã cống hiến.

Thầy, tư lệnh Khưu, viện trưởng Lâm.

Truyền thông đưa tin về trận chiến này là muốn làm suy yếu học viện siêu phàm.

Thầy đã già rồi, thành phố dường như cần một anh hùng mới.

Dọc theo đường đi, Lâm Tịch và Hứa Mạt đều rất trầm mặc, tâm trạng nặng trĩu.

Khi đi tới biệt thự nhỏ của Lâm Thanh Trạch, bên ngoài đã có không ít người đến.

Chẳng qua đều đang ở bên ngoài.

Trong viện, có tiếng khóc.

Hai người Hứa Mạt đi gần đến bên trong, có người ngăn lại, mở miệng nói:

-Thật xin lỗi, bà Lâm tạm thời không muốn bị quấy rầy.

-Vâng.

Hứa Mạt cũng yên lặng đứng ở bên ngoài.

Người nhà của viện trưởng Lâm đang bồi bên cạnh ông.

Vợ của ông ngồi ở dưới đất, nắm tay ông không chịu buông ra.

-Ông nội đang ngủ, sao lại bất tỉnh được,

Một đứa nhóc ba tuổi khóc nói, lắc lắc thân thể của Lâm Thanh Trạch, bị người con trai bên cạnh bắt tay lại.

Hứa Mạt nhìn về phía đứa nhỏ, đây là cháu trai mà viện trưởng Lâm từng nhắc qua, mấy ngày trước viện trưởng Lâm còn nói muốn cho cháu trai nhỏ sau này lớn lên sẽ đi theo thầy học cơ giáp, gọi hắn là đàn anh.

Mỗi cỗ bi thương ngập tràn trong không khí, đôi mắt của Lâm Tịch cũng đỏ lên, rơi nước mắt.

-Hứa Mạt.

Một người đi tới hô một tiếng, Hứa Mạt quay đầu lại, thấy Lãnh Thu.

-Đàn chị.

Hứa Mạt gọi.

-Thầy sao rồi?

Lãnh Thu hỏi.

-Tâm trạng rất nặng nề, thầy bảo em thay thầy tới đây.

Hứa Mạt đáp lại.

Trong lòng Lãnh Thu không biết có tư vị gì, cô nhìn về phía trước.

Ở trong học viện, từ trước đến nay cô đều đối nghịch với Lâm Thanh Trạch, không thể nào nghe theo mệnh lệnh của ông, đó bởi vì là cô biết, Lâm Thanh Trạch sẽ không coi cô ra gì.

Vị viện trưởng chấp hành của học viện bọn họ một chút uy nghiêm cũng không có.

Nhưng mà sao lại ra đi như vậy?

Trong viện dường như nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của hai người, một cô gái khoảng mười lăm tuổi quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người Hứa Mạt, cô là con gái của Lâm Thanh Trạch – Lâm Dao.

Lâm Dao tiến lên phía trước, đứng ở trước mặt Hứa Mạt, đôi mắt của cô vẫn đỏ bừng, trên mặt vẫn còn nước mắt chưa khô.

-Anh Hứa Mạt.

Lâm Dao gọi một tiếng.

Hứa Mạt sững sờ, đây là lần đầu tiên hắn gặp Lâm Dao.

-Anh vào đi.

Lâm Dao mở miệng nói.

Hứa Mạt gật đầu, đi theo Lâm Dao.

Bà Lâm cùng con trai của Lâm Thanh Trạch – Lâm Dương cũng nhìn về phía Hứa Mạt.

-Hứa Mạt.

Hiển nhiên bọn họ đều nhận ra Hứa Mạt, gọi một tiếng.

Hơn nữa, cho Hứa Mạt một cảm giác như là đã rất quen thuộc.

Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lại như thể đã quen biết hắn từ rất lâu, mang theo cảm giác thân thiết.

Lâm Dao gọi hắn là anh Hứa Mạt.

-Anh Hứa Mạt, ba em thường xuyên nhắc tới anh, dường như mỗi lần trở về đều sẽ nhắc tới.

Lâm Dao nói với Hứa Mạt:

-Lúc học viện khai giảng, ba đã nói, ba vì học viện Nặc Á mà đã lừa được một thiên tài rất giỏi, tương lai nhất định sẽ có thành tựu xuất sắc.

-Video anh tỷ thí với cơ giáp của học viên Thế Tước, ông xem rất nhiều lần rồi vẫn còn xem lại, còn để cả mọi người xem với ông ấy, ông cười nói rất muốn là cho tất cả mọi người đều biết đến anh, biết thiên phú của anh xuất sắc đến nhường nào.

-Ông ấy thường thích lấy anh ra so sánh với chúng em, mỗi lần quở trách chúng em đều sẽ nhắc tới anh.

Cho đến sau này, mỗi lần khi ba mắng cô ấy, mọi người đều sẽ đùa vui nói Hứa Mạt cậu như thế nào.

Bất tri bất giác, Hứa Mạt giống như đã trở thành một thành viên ở trong nhà.

-Ông ấy nói tương lai anh nhất định sẽ trở thành một nhân vật tài giỏi, là anh hùng của thành phố Cương Khung, ông vẫn luôn muốn gọi anh tới ăn cơm, nhưng cứ vội vội vàng vàng, đến tận bây giờ....”

Lâm Dao nói xong, lại không khống chế được mà rơi nước mắt, nói:

-Anh Hứa Mạt, ba thật sự rất thích anh, cảm ơn anh có thể đến nhìn ông ấy.

Hứa Mạt im lặng lắng nghe, khóe mắt cũng có nước mắt.

Lúc hắn ở cùng với viện trưởng Lâm, có phiền toái đều tìm tới viện trưởng Lâm, Lâm Thanh Trạch sẽ phụ trách giải quyết.

Theo như lời Lâm Dao nói, là điều hắn vốn dĩ không biết, là một viện trưởng Lâm mà hắn không hề quen biết.

Một bậc trưởng lão, yên lặng sủng ái hắn ở sau lưng, coi hắn là hậu bối mà đối đãi, gửi gắm kỳ vọng cực cao ở trên người hắn.

Toàn bộ điều này, thẳng đến khi viện trưởng Lâm chết, hắn mới biết được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận