Căn Cứ Số 7

Chương 210: Học viện Nặc Á

Trong mắt Diệp Thanh Điệp, Hứa Mạt là vạn năng, ít nhất thì trong thế giới ngầm chính là như vậy.

Hai người đi đến một cửa hàng quần áo.

-Xin chào quý khách, tôi có thể giúp được gì cho ngài không ạ?

Nhân viên canh cửa rất lễ phép cúi người chào họ.

Mặc dù quần áo của Hứa Mạt có chút xốc xếch nhưng nhìn hắn vẫn không mất đi phong độ. Diệp Thanh Điệp hơi lo lắng, cô không sợ bất cứ điều gì trong thế giới ngầm tuy nhiên cô vẫn thiếu tự tin khi bước vào một cửa hàng quần áo cao cấp như vậy.

Cô quyết đoán nói:

-Giúp anh ấy chọn quần áo đi.

-Thưa ngài.

Nhân viên bán hàng cười nói, cô thấy Hứa Mạt còn rất trẻ lại đẹp trai, cô không nhịn được hỏi:

-Nếu chọn quần áo cho tân sinh viên mặc lúc nhập học, ngài có thẻ nhập học của Học viện Siêu Phàm thì sẽ được giảm giá 70% và thẻ nhập học của các trường khác thì được giảm giá 30%.

Hứa Mạt hơi ngạc nhiên, từ câu nói này thì anh có thể đoán ra địa vị của sinh viên học viện Siêu Phàm tại thành phố Cương Khung.

Ngay cả các cửa hàng quần áo cao cấp cũng có chế độ ưu đãi tiêu chuẩn cao nhất dành cho các học viên của Học viện Siêu Phàm.

-Đều không phải.

Diệp Thanh Điệp hơi cúi đầu, cô có chút ngượng ngùng.

-Không sao, ngài có thể tùy ý đi xem quần áo xung quanh và thử đồ mà ngài thích.

Nhân viên bán hàng vẫn duy trì nụ cười trên môi như cũ.

-Ừm.

Diệp Thanh Điệp gật đầu.

Kiểu trang trí của cửa hàng vô cùng sang trọng, có rất nhiều mô hình người mẫu cưỡi quái thú mang phong cách hiệp sĩ. Diệp Thanh Điệp rất thích những phong cách này.

Sau khi để Hứa Mạt thử liên tục nhiều bộ đồ thì cuối cùng họ cũng đã chọn được ba bộ và mua chúng.

Khi hai người ra thanh toán, những nhân viên của cửa hàng nhìn họ một cách kỳ lạ vì bây giờ có rất ít người mang theo tiền mặt bên mình. Nhưng hai người cũng không quan tâm.

Hứa Mạt xách theo ba túi đồ đi ra ngoài, hắn cảm thấy có chút đau lòng. Ba bộ quần áo mà có giá hơn mười nghìn đồng tiền liên bang.

Không hổ là một trong những khu phố mua sắm sầm uất nhất của thành phố Cương Khung. Nếu không phải những người có tiền thì thực sự là tiêu phí không nổi.

-Điệp tỷ, chúng ta đi xem quần áo của chị đi.

Hứa Mạt nói với Diệp Thanh Điệp.

-Không được, Tịch tỷ còn đang ở nhà chờ chúng ta, chúng ta mau trở về đi.

Diệp Thanh Điệp có chút tiếc nuối nói.

Họ không mang quá nhiều tiền liên bang đến, nếu cứ tiêu phí như vậy thì rất nhanh sẽ hết sạch tiền.

Tuy nhiên lúc Diệp Thanh Điệp kéo Hứa Mạt đi thì trên mặt cô lại tràn đầy nụ cười.

Tâm trạng cô đang rất hưng phấn, không biết chuyện gì sẽ xảy ra hôm nay.

Diệp Thanh Điệp nhìn lên màn hình trên các tòa nhà cao ốc ở khu phố Khải Hoàn. Những thanh thiếu niên ưu tú đang bước vào học viện. Cô có chút ghen tị với cảnh tượng này. Cô đã bỏ lỡ khung cảnh tốt đẹp đó, hy vọng Hứa Mạt có thể có được.



Học viện Nặc Á, một trong tám học viện thuộc học viện Siêu Phàm ở thành phố Cương Khung.

Vào ngày khai giảng, học viện náo nhiệt vô cùng, còn có một số phóng viên truyền thông phát sóng trực tiếp bên ngoài học viện.

Lâm Tịch cùng một nhóm người đi về phía cổng học viện.

Hứa Mạt, Diệp Thanh Điệp, Tiểu Thất đều có trong nhóm đó, lặng lẽ đi theo Lâm Tịch.

Ánh mắt Tiểu Thất đầy hiếu kì, nhìn hết cái này đến cái nọ.

Nơi này có rất nhiều người đồng trang lứa với hắn, tuổi trẻ tràn đầy sức sống, đều ngẩng cao đầu đi về phía học viện.

Có người tự mình đến, cũng có người đi cùng phụ huynh.

Đôi mắt đẹp của Tinh Vân ánh lên ý cười, chẳng phải hình ảnh trước mặt là ước mơ bấy lâu nay của cô sao?

Tốt thật đấy.

Tiếc rằng cô không phải học viên.

-Chào ngài, xin hỏi tôi có thể phỏng vấn ngài một lát không?

Một phóng viên truyền thông thấy Lâm Tịch dẫn năm người vào học viện thì tiến đến chỗ bọn họ, đưa micro về phía Lâm Tịch.

-Không cần đâu, cảm ơn.

Lâm Tịch lễ phép từ chối, đi qua đối phương.

-Mọi người đều là tân học viên của học viện Nặc Á sao?

Người phóng viên không bỏ cuộc mà đuổi theo bọn họ hỏi.

Cô rất hiếu kì về thân phận của nhóm người này, trong số bọn họ còn có một người cải tạo gen nữa.

-Lâm Tịch.

Một chiếc xe đang chậm rãi đi về khuôn viên học viện, lúc chạy ngang qua Lâm Tịch thì cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú.

Là Minh Huy.

-Trùng hợp thật.

Minh Huy mỉm cười nói.

-Ừm.

Lâm Tịch gật nhẹ đầu, trái ngược với nụ cười đầy ôn hoà của Minh Huy thì trông cô có vẻ hơi qua loa.

Ở vị trí phó lái, Minh Huy cứ nhìn chằm chằm vào Hứa Mạt với ánh mắt lạnh lùng.

Hắn tới làm gì?

-Minh thiếu.

Lúc này, phóng viên vừa nãy chạy tới, mở miệng nói:

-Minh thiếu, ngài là người phụ trách của tập đoàn Minh thị, sao hôm nay lại có thời gian đến học viện Nặc Á vậy?

-Học viện mời ta tham dự buổi lễ chào mừng tân học viên, là một thành viên của học viện Nặc Á, học viện cũ đã mời thì dù bận rộn thế nào ta cũng nên trở về.

Minh Huy mỉm cười đáp lại.

Phóng viên tiếp tục hỏi:

-Minh thiếu và vị tiểu thư này có quen biết sao?

Đây là tin nóng.

Minh Huy là người phụ trách của Minh thị, độ nhận diện vô cùng cao. Còn Lâm Tịch mặc dù là tiểu thư của Lâm thị nhưng rất ít khi lộ diện trước công chúng.

-Lâm Tịch là người của tập đoàn Lâm thị, học muội của ta, cũng là giáo viên ở học viện Nặc Á này.

Minh Huy trả lời.

Phóng viên nghe được câu nói của Minh Huy thì mắt sáng rực hẳn lên, Minh Huy cố tình nhắc đến học muội của hắn, có phải đang cố ám chỉ điều gì chăng?

Phóng viên lại hỏi:

-Theo tôi được biết, tập đoàn Lâm thị hiện đang đối mặt với nguy cơ phá sản. Minh thiếu ngài quen biết với Lâm Tịch tiểu thư, lại còn là học trưởng, ngài có trợ giúp cho tập đoàn Lâm thị không?

Lâm Tịch đứng phía trước cau mày, những người phóng viên này phiền phức thật.

-Ta luôn sẵn lòng nếu như Lâm Tịch cần hỗ trợ.

Minh Huy mở miệng nói.

Con mắt phóng viên ngày càng sáng, những lời của Minh Huy đều là tin tức nóng hổi.

-Nhân tiện xin hỏi thêm một câu, liệu ngài có biết những người đứng sau Lâm Tịch tiểu thư không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận