Căn Cứ Số 7

Chương 332: Rất bình tĩnh

-Thẩm Thiên Trọng.

Lão nhân mở miệng nói.

Hứa Mạt nhìn màn hình, một phóng viên cách Thẩm Thiên Trọng không xa đi tới, nói với hắn:

-Thẩm tướng quân, xin hỏi ngài có thể dành một chút thời gian để tiến hành phỏng vấn không ạ?

Thẩm Thiên Trọng không để ý, mà nhìn về phía phương xa, có người chạy tới, là báo cáo diễn tập quân sự lần này.

Thẩm Thiên Trọng nhìn hồi lâu, giao lại báo cáo cho người tới, lúc này mới nhìn về phía phóng viên, nói:

-Có thể.

-Thẩm tướng quân, ngài có hài lòng với kết quả của cuộc diễn tập quân sự lần này không?

Phóng viên hỏi.

-Không hài lòng.

Thẩm Thiên Trọng đáp lại nói.

-Vì sao vậy?

Phóng viên hỏi.

-Có bảy người tử vong, ba mươi mốt người bị thương nặng.

Thẩm Thiên Trọng nhìn chằm chằm phóng viên nói:

-Bọn họ đều là binh lính của tôi.

Phóng viên nhất thời không nói nên lời.

-Đặc biệt là cách đây không lâu khi tôi nghe nói về nạn tham nhũng ở thành phố Cương Khung.

Thẩm Thiên Trọng tiếp tục nói.

Phóng viên sửng sốt, vội vàng hỏi:

-Thẩm tướng quân, ngài nghĩ sao về vụ việc này?

-Rất thất vọng.

Thẩm Thiên Trọng nhìn về phía phóng viên, nghiêm túc nói:

-Chính quyền thành phố Cương Khung đã đầu tư rất nhiều nhân lực và vật lực vào học viện siêu phàm, dốc hết tất cả tài nguyên, những thứ đó đều là mồ hôi nước mắt và máu của dân chúng bình thường thành phố Cương Khung. Nhưng mà bồi dưỡng ra một vài nhân vật thiên tài, bọn họ chỉ cần ngồi trước thiết bị để huấn luyện nhập vai và giết quái vật trong thế giới ảo. Bây giờ lại xảy ra một vụ tham nhũng tồi tệ như vậy, tôi vì binh lính của mình mà cảm thấy không đáng.

Những lời của Thẩm Thiên Trọng khiến toàn bộ thành phố Cương Khung đột nhiên yên tĩnh lại, cả thành phố đều đang lắng nghe âm thanh của vị tướng quân có ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh này.

-Đại đa số binh lính của tôi đều xuất thân từ dân thường của thành phố Cương Khung, họ không có bối cảnh địa vị, tài năng bình thường, nhưng họ đang canh giữ thành phố bằng máu của chính mình, không có bất kỳ sự hưởng lạc nào, ngược lại những thiên chi kiêu tử của học viện kia, bọn họ đã nhận được bao nhiêu và trả lại bao nhiêu? Thành phố Cương Khung đầu tư vào học viện siêu phàm có đáng giá hay không, có ý nghĩa hay không?

-Thành phố Cương Khung quá dung túng đối với học viện siêu phàm, tôi đề nghị nên tiến hành quân sự hoá việc quản lý các học viện siêu phàm ở thành phố Cương Khung. Nếu bạn không có tinh thần cống hiến cho thành phố Cương Khung, bạn không nên tận hưởng tài nguyên do thành phố cung cấp.

Những lời của Thẩm Thiên Trọng vang vọng.

Cả thành phố đều chìm trong im lặng.

Không thể chối cãi và cực kỳ có trọng lượng.

Người nói những lời này là Quân Thần.

Thành phố Cương Khung, thật sự quá dung túng học viện siêu phàm sao?

Trong phòng.

Hứa Mạt cũng bị lời nói của Thẩm Thiên Trọng làm cho kinh ngạc.

Đây là, muốn xuống tay với tất cả học viện siêu phàm của thành phố Cương Khung.

Thầy quả nhiên đoán đúng rồi.

-Thế nào?

Lão nhân nhìn về phía Hứa Mạt nói.

-Không thể chối cãi.

Hứa Mạt mở miệng nói, Thẩm Thiên Trọng bắt đầu bằng chính nghĩa, vì dân chúng, vì thành phố Cương Khung.

Làm thế nào để bác bỏ?

-Thật là tàn nhẫn.

Lão nhân Đạm Đài mở miệng nói:

-Tiến hành điều tra trước, đây mới là sát chiêu chân chính, lần này học viện siêu phàm thành phố Cương Khung e rằng sẽ gây nên một trận sóng to gió lớn.

-Thẩm Thiên Trọng là phe phái nào ạ?

Hứa Mạt hỏi.

-Phái cấp tiến.

Đạm Đài lão nhân đáp lại:

-Tuy nhiên, bọn họ cũng được coi là một nửa của phe tài phiệt. Anh em nhà họ Thẩm đều xuất thân là thường dân, nhưng quả thật có năng lực vô cùng mạnh, chu toàn giữa các thế lực ở khắp nơi. Một người được bầu làm thị trưởng thành phố Cương Khung, người còn lại chính là Thẩm Thiên Trọng mà con nhìn thấy, nhưng đằng sau bọn họ vẫn có những thế lực bí ẩn âm thầm hỗ trợ, và bây giờ, mục đích của họ cũng đã bị bại lộ.

-Mục đích là gì ạ?

Hứa Mạt hỏi.

-Xua hổ nuốt sói, thống nhất bè phái.

Đạm Đài lão nhân trả lời.

………

Đúng như họ dự đoán, những lời của Thẩm Thiên Trọng đã gây náo động cả thành phố Cương Khung.

Tất cả mọi người đều tham gia vào các cuộc thảo luận, học viện siêu phàm có cần quản lý quân sự hóa không?

Học viện siêu phàm cũng đã phát động phản kích, học viện khác với quân đội, dĩ nhiên không thể áp dụng biện pháp giống hệt nhau, coi học viên là binh lính, đây là biện pháp cực đoan như thế nào.

Cứ như vậy, học viện siêu phàm tồn tại còn có ý nghĩa gì?

Học viện siêu phàm là để ươm mầm tương lai của nhân loại, không thể cùng quân đội quơ đũa cả nắm.

Vấn đề này đang gây tranh cãi dữ dội.

Thẩm Thiên Trọng đáp lại tranh luận, hắn đưa ra, nếu học viện siêu phàm cho rằng mình đang bồi dưỡng tương lai của học viện, như vậy, trước tiên triển khai một cuộc đối đầu trực diện với quân đoàn phía Nam của bọn họ đi.

Quân khu phía Nam đã hạ chiến thư với học viện.

Thành phố Cương Khung chấn động.

Học sinh học viện siêu phàm cũng sôi trào, hô to nghênh chiến.

Trang viên số mười tám Hàn Viên.

Lâm Thanh Trạch đã đến đây và đứng bên cạnh ông lão.

-Lão viện trưởng, lần này đối phương ra tay quá tàn nhẫn.

Lâm Thanh Trạch mở miệng nói:

-Quân khu phương Nam có tố chất chiến đấu cực mạnh, dưới tình huống cấp bậc trang bị không kém học viện, năng lực tác chiến tổng thể của bọn họ càng xuất sắc hơn. Nếu như chiến đấu một mình, chúng ta có thể thắng, nhưng khi đối phương đề xuất chiến đấu tác chiến toàn diện, học viện siêu phàm có thể sẽ thua.

Lần này dấy lên dư luận lớn như vậy, bọn họ không thể trốn tránh trận chiến.

Không có đường lui.

Nhưng nếu bị đánh bại thì cũng thảm hại không kém.

Trong bối cảnh tham nhũng và diễn tập, nếu học viện siêu phàm thất bại trong sự xấu hổ, như vậy sẽ có một trận địa chấn nhắm vào học viện siêu phàm.

Học viện phái e rằng sẽ bị áp chế toàn diện.

Lâm Thanh Trạch tất nhiên nhận thức được tính nghiêm trọng của tình hình.

-Đừng nóng vội, cậu thương lượng cùng với các học viện khác, gặp mặt hội họp, cử ra đội mạnh nhất.

Lão nhân mở miệng nói, vẫn có vẻ rất bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận