Căn Cứ Số 7

Chương 246: Mánh khóe

Hứa Mạt nhìn vài giây trên màn hình, mắt hơi nhíu lại. Chỉ nhìn thấy trên tivi, một đám quái vật đang hoành hành trong thành phố. Trong đó, có một con quái vật khổng lồ rất hung hăng.

Con quái vật này cao hàng chục mét, đứng ở đó trông cao ngang một tòa nhà cao tầng.

Khuôn mặt nhọn, trên trán có cặp sừng sắc nhọn, khắp người đều là lớp vảy có màu đen tuyền.

Có thể đứng được giống như con người, hai bộ móng vuốt sắc nhọn rất đáng sợ.

Lúc há miệng, trong miệng phát ra nguồn quang năng lượng khủng khiếp, trực tiếp đâm xuyên qua các tòa nhà, con người gặp phải nó liền bị tiêu diệt, biến mất dưới quang năng lượng.

Đây là thảm họa!

Nếu không phải đang ở trong thế giới này, Hứa Mạt sẽ cho rằng đang xem một bộ phim về quái vật. Xung quanh cũng có những cỗ người máy đến chi viện.

Godzilla sao?

Con quái vật này đáng sợ hơn cả hình tượng Godzilla. Trên bầu trời thành phố xuất hiện những chiếc máy bay chiến đấu. Hứa Mạt thậm chí còn nhìn thấy một cỗ người máy khổng lồ.

Trước màn hình, một phóng viên tin tức xuất hiện, cô ấy nói:

-Quái vật cấp A dẫn đầu đám quái vật tấn công thành phố Ma Lạc, dưới sự bao vây của quân đội, tình hình đã được kiểm soát, quái vật cấp A bị bắn chết, nhưng thành phố Ma Lạc tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.

-Một năm nay, đây đã là lần thứ năm các thành phố ở vùng duyên hải bờ Tây Nam gặp phải sự tấn công của quái vật, quái vật đi lên từ biển dường như ngày càng mạnh hơn, chiến tranh qua đi, những con quái vật sinh trưởng dã man không kiểm soát, bọn chúng và con người đều giống nhau, vẫn liên tục tiến hóa, mong rằng Liên Bang có thể đề cao cảnh giác và tăng cường khả năng phòng thủ của đường bờ biển.

Khi hình ảnh kết thúc, các học sinh đều bàn tán sôi nổi.

-Các thành phố bờ biển phía Tây luôn luôn là khu vực chịu thảm họa nghiêm trọng, thành phố Cương Khung vẫn là an toàn.

-Cứ tiếp tục như vậy chẳng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, con người vẫn quá yếu đuối, cần phải trở nên mạnh mẽ hơn, mới có khả năng chống lại quái vật, nếu tốc độ tiến hóa của con người và trình độ phát triển khoa học công nghệ chậm hơn quái vật, sớm muộn gì cũng có ngày chúng ta đều phải trở thành thức ăn của đám quái vật.

-Nỗ lực thôi.

Hứa Mạt ngồi xuống và nhìn Diệp Thanh Điệp.

Lúc bọn họ từ thế giới ngầm đi ra đã gặp phải quái vật, hơn nữa còn gặp phải đám quái vật tấn công thành phố.

Nhưng mạnh nhất cũng chỉ là quái vật cấp B, không có sự xuất hiện của quái vật cấp A, sau đó cũng không nghe nói về các cuộc khủng hoảng nào ở thành phố Cương Khung.

Cấp độ tu luyện của con người và cấp độ vũ khí trang bị, có lẽ là tương ứng với đẳng cấp của quái vật.

Xem ra, con người hành tinh Bái Luân, đang đối mặt với nguy cơ sinh tử bất cứ lúc nào.

-Có cần phải nâng cao phòng vệ thành phố Cương Khung không?

Hứa Mạt nói.

-Thành phố Ma Lạc giáp với các thành phố ven biển, có vị trí địa lý yếu.

Phía trước Hứa Mạt, bên cạnh một cái bàn, một người trầm mặc ngồi ở đó.

Là Trần Thu Tuyết.

Thấy Hứa Mạt nhìn mình, Trần Thu Tuyết tiếp tục nói:

-Thành phố Cương Khung nằm trong đất liền, sau khi Liên bang thành lập, các thành phố trong đất liền lần lượt được xây dựng, đám quái vật ở giữa các thành phố. Các thành phố ven biển thì không như vậy, đối mặt trực tiếp với sự tân công của quái vật biển, hơn nữa, tuyến phòng ngự của các thành phố ven biển quá lớn, phòng thủ của thành phố trọng điểm rất mạnh, một số thành phố có vị trí địa lý không tốt, rất dễ dàng bị tấn công.

-Cám ơn.

Hứa Mạt nói với Trần Thu Tuyết:

-Không có gì.

Trần Thu Tuyết tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Nhiều người xung quanh liếc mắt qua, Trần Thu Tuyết thế mà lại chủ động nói chuyện với người khác?

Hơn nữa, còn nói rất nhiều. Tên kia là ai?

Có người nhận ra, là tên thợ săn hoang dã lần trước đã đánh Lôi Nặc. Hóa ra Trần Thu Tuyết lại dễ gần như thế, đâu phải khó gần như lời đồn.

Tiểu Thất xoay người, nói gì đó với Trần Thu Tuyết. Trần Thu Tuyết liếc mắt nhìn Hứa Mạt.

Thì ra trước đây đều là cố ý thu hút sự chú ý của cô ấy sao? Sau khi trao đổi số liên lạc, Tiểu Thất trở về chỗ ngồi của mình.

Sau khi những người khác nhìn thấy, lần lượt tiến lên và muốn trao đổi số điện thoại với Trần Thu Tuyết.

Nhưng bị từ chối trong sự bối rối….Nhìn bọn họ cũng đâu có kém hơn Tiểu Thất?

Tiểu Thất nhún nhún vai, nhưng lại cảm thấy một ánh mắt. Chỉ thấy Hứa Mạt đang nhìn anh.

-Anh Mạt, anh nhìn em làm gì?

Tiểu Thất hơi chột dạ.

-Cậu cho rằng tôi không nghe thấy hả?

Hứa Mạt nhìn Tiểu Thất.

Hỏi giúp anh ấy???

Anh ấy nhờ Tiểu Thất hỏi số liên lạc của Trần Thu Tuyết khi nào?

-Anh Mạt, ăn cơm thôi.

Tiểu Thất cúi đầu, một bàn tay đưa tới, đem đồ ăn ở bên anh anh ta bê đi.

Ánh mắt Tiểu Thất nhìn theo bàn tay trắng nõn kia.

Ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, nhìn Diệp Thanh Điệp đang ăn cơm giống như không có chuyện gì, mặt hắn trầm xuống.

-Chị Điệp, em đói rồi…..

Tiểu Thất cảm thấy hình như mình đã làm sai chuyện gì.

-Diệp Thanh Điệp không quan tâm.

-Mặt cậu dày thật đấy.

Một âm thanh truyền đến từ bên cạnh, Tiểu Thất ngẩng đầu, nhìn thấy nhóm người Tôn Tiểu Tiểu đang đi đến, Tôn Tiểu Tiểu kinh thường liếc nhìn anh ta.

-Cũng chẳng liên quan đến cậu.

Tiểu Thất đáp.

-Bổn tiểu thư nhìn không quen.

Tôn Tiểu Tiểu nói.

-Cậu không phải là đang ghen đấy chứ?

Tiểu Thất nhìn Tôn Tiểu Tiểu.

-Bổn tiểu thư ghen á?

Tôn Tiểu Tiểu hai tay chống nạnh trợn mắt nhìn Tiểu Thất

-Thế cậu nhiều chuyện vậy làm gì.

Tiểu Thất phản công nói.

Tôn Tiểu Tiểu tức đến mức giậm giậm chân, vẫn còn muốn đáp trả nhưng bị Lý Mạn giữ lại và gọi:

-Tiểu Tiểu…..

Cô ấy mới quay đầu đi, không thèm quan tâm đến Tiểu Thất.

Lý Mạn nhìn Tiểu Thất với ánh mắt chán ghét.

Tên thợ săn hoang dã này là cố ý đúng không?

Gài Tiểu Tiểu à?

Loại mánh khóe này, cô gặp nhiều rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận