Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 227: Ở Cữ

Chương 227: Ở CữChương 227: Ở Cữ
Chu Chu gật đầu, kỳ thật hương vị gì nó cũng không rõ lắm, chỉ cảm giác giống với canh cá. Có vẻ là uống rất ngon, dù sao thì nhìn em gái uống vui vẻ như vậy mà.
Nhà họ Trần bên kia tạm thời cũng không cần bà Trần. Vì tại không phải quá bận, để ba người con dâu thay phiên nghỉ ngơi ở nhà nấu cơm là được. Mấy năm nay mọi người cũng đã tính toán chia nhà, để các chị ấy quen việc trước cũng tốt.
"Mẹ đang suy nghĩ, đến lúc các anh chị con chia nhà, cha mẹ chia bao nhiêu tiền cho chúng mới được đây?" Bà Trần ngồi xuống nói chuyện phiếm với con gái, nói qua nói lại thì chuyển đến chủ đề này.
Trần Nhu cười thanh: "Nếu lấy thân phận con gái của mẹ nói chuyện, vậy khẳng định là con muốn mẹ có lợi nhất có thể, càng ít càng tốt. Nhưng nếu như lấy góc độ con dâu mà nói chuyện thì tất nhiên là càng nhiều càng tốt nha."
Nếu như cha mẹ nguyện ý chia cho nhiều một chút lúc chia nhà, đối với đôi vợ chồng trẻ tuổi nhất định là rất tốt, có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bớt đi bao nỗi lo.
Ví dụ như chị của cô.
Cha mẹ chồng chị ấy là người rõ ràng, công bằng, chia nhà cho hai vợ chồng một trăm đồng tiên. Cho nên chị cô mới có thể về nhà vay tiền, sau khi phân gia mới lập tức xây được nhà ngói, cuộc sống trôi qua mới tốt đẹp.
Nếu không có cha mẹ hỗ trợ, thì là như vợ chồng cô trước kia ở nhà gạch nhỏ, cũng giống như Hàn Quốc Cương bây giờ ở cạnh trại nuôi heo.
Trần mẫu cười cười, nói: "Vậy được, mỗi nhà đều cho một trăm đồng tiền, đừng để mẹ bị nói là bạc đãi chúng nó."
"Trong nhà có nhiều tiền như vậy ạ?" Trần Nhu kinh ngạc nói.
Chị của cô những năm gần đây keo kiệt bủn xỉn, chính là vì tích cóp một trăm đồng tiền mang sang đây trả cho cô, còn lại 50 đồng thì vẫn chưa có.
Khẳng định cũng vẫn chưa có để trả nhà mẹ đẻ.
"Mấy năm gần đây tích cóp được một chút." Bà Trần nói.
Trần Nhu cười nói: "Vậy mấy người chị dâu của con khẳng định rất vui vẻ."
"Thật ra mẹ không lo lắng chị dâu cả và chị dâu hai của con, hai đứa đều là người chăm chỉ. Nhưng là anh ba con với vợ nó thì mẹ vẫn còn chút lo lắng." Bà Trần thở dài.
Thằng ba thì tỉnh quái quá, vợ nó thì từ sinh đứa con trai giống như trí thông minh đều bị con trai lấy đi rồi. Sinh thêm đứa nữa thì trực tiếp biến thành đứa thiếu tâm nhãn luôn. "Hai vợ chồng anh ấy mới không cần lo lắng nhất, con thấy cuộc sống sau này nhất định không tồi đâu." Trần Nhu cười nói.
Anh ba cô là một người tỉnh ranh như khỉ, sau này xã hội càng ngày càng phát triển, đến lúc đó nhất định có thể lăn lộn đến hô mưa gọi gió.
Bà Trần cười cười: "Mặc kệ, đến lúc đó chia nhà rồi, mấy đứa nó cứ tự mình nhọc lòng đi. Mẹ và cha con không quan tâm được nhiều như vậy, về sau để cho mỗi nhà mang chút ít lương thực lại đây, hai chúng ta cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn."
"Đúng là nên nhàn rỗi hơn, cha mẹ đã bận rộn nửa đời rồi." Trân Nhu nói.
Ngày tháng ở cữ trôi qua rất nhanh, bà Trần ở lại đến tận khi con rể về nhà, lúc này mới giao lại cho anh rồi đi về.
Nữ nhi bên này không rời được người, bà cũng đã lâu chưa về nhà, cũng nhớ người trong nhà, không biết ông chồng già những ngày này sinh hoạt như thế nào?
Hàn Quốc Bân làm cha cũng khá nhẹ nhàng thoải mái. Trừ đứa con lớn hai đứa bé còn lại đều là vào lúc anh rời nhà đi làm thì muốn ra, đến lúc về nhà thì Trần Nhu đã sinh rồi.
Anh hai Chu Chu thì vào lúc nửa đêm anh về nhà gặp đúng lúc sinh, nhưng con gái nhỏ Tranh Tử sinh xong đã lâu anh mới trở về.
Bởi vì lần này anh đi mất nửa tháng, ở bên ngoài vòng đi vòng lại, vê đến nhà thì Trân Nhu đã ở cữ sắp xong rồi.
Nửa tháng qua đi, cô đã khôi phục rất tốt rồi, đã có thể tự do đi lại làm mấy việc nhỏ, trên cơ bản là không cần anh phải giúp đỡ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận