Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 246: Đánh Vợ

Chương 246: Đánh VợChương 246: Đánh Vợ
Quả nhiên đến buổi chiều, tuyết đã rơi đầy trời, là một trận tuyết không nhỏ.
"Ngỗng trắng có lạnh không ạ?" Hàn Chu bọc quần áo quanh người dày như cái bánh chưng, tránh dưới mái hiên nói.
"Không lạnh, trong phòng rất ấm áp." Hàn Hàng nói, hai đứa nó đã dùng rơm bện thành một cái ổ ấm áp cho ngỗng nằm.
Chỉ cần mỗi ngày cho ăn một chút là được, nó cũng không thích ra ngoài lang thang trong thời tiết lạnh như này.
"Tuyết rơi lớn như vậy, buổi tối chắc là cha không về rồi." Hàn Chu lại hỏi.
"Chắc là không về đâu, trời lạnh lắm, đi trên đường người cũng bị đông cứng." Hàn Hàng đáp.
"Muốn ăn khoai lang nướng không, mẹ nướng cho mỗi đứa một củ?" Trần Nhu băm thịt bò chuẩn bị cháo nấu thịt bò uống, tiện hỏi hai đứa một câu.
Thịt heo tối hôm qua Hàn Quốc Bân mang về cứ cất đó từ từ ăn.
"Muốn ạ." Hai anh em đồng thanh đáp.
Trần Nhu kêu hai đứa tự mình đi chọn hai củ khoai lang lại đây, Trần Nhu ném luôn vào trong bếp.
Chờ cháo thịt bò nấu xong, khoai lang cũng vừa chín tới. Dùng kẹp sắt kẹp từ trong lòng bếp ra để trên bàn bếp cho nguội, cho mấy đứa ăn cơm trước.
Chờ cơm chiều cháo thịt bò ăn xong rồi, ngồi trên giường đất chơi một lát, Trần Nhu mới đi xuống lấy khoai lang đã nướng cho hai đứa.
Trần Nhu ăn ké hai đứa vài miếng, ngọt ngon vô cùng.
Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, Hàn Quốc Bân khẳng định không về được. Trần Nhu trực tiếp đóng cửa khóa lại, cho bọn nhỏ đi ngủ.
Hiện giờ cuộc sống ở nông thôn chính là như vậy, đã tiến vào giai đoạn ngủ đông.
Ngày hôm sau, lúc ăn cơm sáng Hàn đại tẩu đã sang đây, nhỏ tiến thì thầm nói: "Chuyện tối hôm qua thím đã nghe nói chưa?”
Trần Nhu ngày hôm qua đóng cửa ngủ sớm, vẫn chưa biết chuyện gì, khó hiểu nói: "Chuyện gì vậy?"
"Tôi biết ngay thím chưa biết mà" Hàn đại tẩu thấp giọng nói: "Tối hôm qua thanh niên trí thức Vương bị chú Quốc Cương đánh cho một trận, hôm nay vẫn còn đang nằm bẹp ở khu nhà của mấy thanh niên trí thức đó!"
Trần Nhu nhăn mày hỏi: "Sao lại nên cơ sự ấy?"
Hàn Quốc Cương tuy rằng là một người mù quáng trong hôn nhân, nhưng chú ấy cũng không phải là người xúc động. "Tôi là nghe cái cô vợ miệng rộng của Đại Quý nói, Xuyên Tử nhìn thấy, về nhà liền buôn với vợ mình, vợ cậu ta lại đi rỉ tai cho vợ Đại Quý, bấy giờ tôi cũng mới biết được. Tuy vậy hiện giờ chuyện này đã truyền khắp thôn, nói thanh niên trí thức Diệp đêm hôm lặng lẽ cùng thanh niên trí thức Vương đến căn phòng tàn trên núi thôn ta." Hàn đại tẩu kể.
"Tối hôm qua, dưới tiết trời như vậy ư?" Trần Nhu kinh ngạc nói.
Thời tiết tối hôm qua thực sự có thể đông cứng người.
"Còn không phải là hứng thú không biết xấu hổ mò tới, đừng nói là tối hôm qua lạnh lẽo như vậy, cho dù có là tiết đại tuyết trắng núi cũng không ngăn nổi đâu." Hàn đại tẩu khinh bỉ nói.
"Sao thanh niên trí thức Diệp làm vậy?" Trần Nhu tưởng không rõ điểm này, hỏi.
"Theo tin tức mới nhất sáng nay, hình như là thanh niên trí thức Vương có được tin tức chỉ tiêu trở về huyện, thanh niên trí thức Diệp lúc nào cũng mơ ước chuyện về thành, vì vậy liền cùng hắn ta đến tàn phòng sau núi." Hàn đại tẩu nói.
Hàn đại tẩu nói không sai, đúng là trong tay Vương Đào có tin tức chỉ tiêu trở về huyện, hẳn ta mới nói cho Diệp Thiến, Diệp Thiến lập tức vô cùng chủ động.
Tối hôm qua, Diệp Thiến nói dối muốn đi tìm một nữ thanh niên trí thức khác có việc. Hàn Quốc Cương lo lắng ban đêm trời muộn, liền lặng lẽ đi theo phía sau. Anh ấy biết cô ta không yêu mình, nhưng vẫn rất lo cho cô ta vậy nên chỉ muốn đi sau đợi đón cô ta về.
Ai mà ngờ cô ta căn bản không phải đi tìm nữ thanh niên trí thức nào mà là sớm thông đồng cùng với thanh niên trí thức Vương Vương Đào đi đến căn tàn phòng đó.
Quả thực lúc đó khoé mắt Hàn Quốc Cương như muốn nứt ra, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho thanh niên trí thức Vương.
Đánh thanh niên trí thức Vương đến mức căn bản không có sức phản kháng, bây giờ vẫn còn đang nằm đơ ra ở khu nhà thanh niên trí thức, mặt mũi bầm dập, đồng thời cũng là làm hại xấu thanh danh của những thanh niên trí thức khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận