Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 241: Không So Được

Chương 241: Không So ĐượcChương 241: Không So Được
Trần Nhu nói: "Vẫn còn sớm mà" Đúng là, vừa mới sinh con gái xong đã lại giục cô tiếp tục sinh nữa.
"Nếu con nghe lời mẹ thì bé Chanh Tử bây giờ đã là nhóc tư rồi, con không muốn nghe mẹ cũng không nói nữa." Mẹ Trần nói: "Chị gái con không biết thèm muốn được như con bao nhiêu đâu, con bé cũng muốn, nhưng hồi trẻ thân mình bị tổn thương, bây giờ muốn cũng không có."
Lúc Trần Nhu ở cữ chị tư cô cũng xách theo một giỏ trứng gà tới, chính là hiếm lạ cô gái nhỏ Chanh Tử đấy.
"Cứ để sau này lại tính đi, bây giờ có ba đứa rồi, cũng không ít" Trần Nhu nói
"Ba đứa mà dám nói là không ít, nhìn trong thôn các con xem, người ta còn sinh hơn chín đứa kìa!" Mẹ Trần tức giận nói.
Trần Nhu cười cười: "Như vậy con không so được rồi."
"Không cần so với mấy người đó, trong thôn hầu như ai cũng sinh năm sáu đứa, con mới có ba đứa mà lại nói là nhiều được hả?" Mẹ Trần tiếp tục dạy dỗ con gái.
Không còn cách nào, bởi vì bà phát hiện ra, con gái thật sự không muốn sinh thêm nữa.
Như vậy đúng là làm Mẹ Trần không thể hiểu nổi tư tưởng của con gái mình.
Sao lại nghĩ như vậy chứ? Nếu nhà nghèo không có gì ăn nên không muốn sinh, bà còn có thể hiểu được. Nhưng bây giờ đã ở trong ngôi nhà ngói to lớn như vậy, hơn nữa nói với người ngoài là vậy tiền cha vợ để xây ngôi nhà này, nhưng trên thực tế một đồng tiền cũng không lấy ở nhà mẹ đẻ.
Hai vợ chồng chỉ bằng sức của chính mình xây được một ngôi nhà ngói to như vậy , tuổi cũng còn trẻ như vậy, mười dặm hương cũng không tìm ra được một người có tài như vậy đâu.
Điều kiện tốt như vậy mà lại không sinh? Mẹ Trần đúng là không có cách nào hiểu được.
Trần Nhu nói ngay: "Sang năm sẽ sinh, sang năm sẽ sinh ngay"
Mẹ Trần lúc này mới không nói gì nữa.
Bây giờ chị tư cũng đang rảnh rỗi, giờ này chính là lúc rảnh rỗi nhất của bốn mùa trong năm.
Heo của nhà chị ta cũng mới xuất chuồng, bây giờ chuồng heo rửa sạch sẽ để chờ mang thêm heo con về tiếp tục nuôi.
Khi mẹ và em gái chị ta đến nơi, chị ta vừa khéo cũng đang ở nhà bóc vỏ lạc. Bóc nhiều một chút mang qua cho em gái chị ta hầm chân heo ăn xuống sữa.
Trần Nhu đèo Mẹ Trần vào thôn, Mẹ Trần biết vị trí cũng không cần hỏi ai, trực tiếp chỉ đường cho cô. Nhưng mà hai mẹ con vào thôn vẫn khiến cho không ít người chú ý, dù sao cũng là đạp xe đạp đến nha.
"Đây là mẹ vợ Đại Bang đúng không, còn người đang lái xe đạp kia lớn lên rất giống vợ Đại Bang, có phải em gái của vợ Đại Bang không nhỉ?"
"Còn có người phụ nữ biết đi xe đạp, chính là rất giỏi nha."
"Lớn lên cũng rất đẹp, nếu ai mà không biết còn tưởng đó là thanh niên trí thức đi xuống thôn đấy"
Mọi người trong thôn bàn tán xôn xao.
Trân Nhu và Mẹ Trần cũng mặc kệ không quan tâm, nhưng ai nhìn thấy hai người mà nở nụ cười, hai người cũng cười lại với họ là được.
Mẹ Trần trước đây đến nhà con gái lớn chưa từng được hài lòng như hôm nay, cảm thấy cô con gái nhỏ này ngoài mặt làm không tồi, biết làm cho chị gái nở mày nở mặt.
"Chị ơi" ngồi xe đạp đến cổng lớn nhà chị cô, Trần Nhu gọi to một tiếng.
Chị tư ngốc lăng, hình như cô nghe thấy tiếng của em gái mình thì phải? Không chần chờ lâu, cũng nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Ra đến nơi nhìn thấy mẹ và em gái, mẹ cô cũng vừa mới xuống khỏi xe đạp.
Chị tư vui vẻ chào đón, nói: "Sao lại rảnh rỗi mà đến đây thế, cháu gái của chị còn phải bú sữa, chị còn đang nghĩ mấy hôm nay nhàn rỗi, qua mấy hôm nữa sẽ sáng bên đó đây."
"Quốc Bân ở nhà, mấy đứa trẻ để cho anh ấy trông" Trần Nhu cười nói: "Nhiều năm như vậy rồi cũng chưa sáng đến nhà chị, hôm nay em đưa mẹ cùng nhau sang đây luôn."
"Biết đi xe từ khi nào thế?" Chị tư cười hỏi.
"Học lâu rồi" Trần Nhu cười cười.
Chị tư liền đón mẹ và em gái vào nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận