Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 288: Lão Tứ Khóc

Chương 288: Lão Tứ KhócChương 288: Lão Tứ Khóc
Anh cả đã dậy rồi, lão nhị Hàn Chu tất nhiên cũng dậy theo. Chỉ còn cô út Hàn Tranh là không muốn dậy, rất thuận miệng sai sử anh hai mình: "Anh hai, múc một bát vào cho em với."
"Vậy em đánh răng kiểu gì?" Hàn Chu hỏi.
"Hôm nay em không định đánh răng" Hàn Chanh đáp.
"Không đánh răng sẽ dễ bị sâu răng, em lại còn hay ăn kẹo như vậy." Hàn Hàng đã mặc xong quần áo, đi ra ngoài trước múc nước đánh răng.
"Mau đứng lên, cháo thịt khô phải uống ấm mới ngon." Hàn Chu cầm quần áo cho em gái giục.
Đừng nhìn thấy Chu Chu chưa lớn lắm, nhưng để mà mói tới việc chăm sóc cô em gái này thì còn chu đáo hơn nhiều so với người anh cả là Hàn Hàng.
Cô bé Hàn Tranh tuy rằng lười, nhưng cũng rất muốn uống cháo thịt khô ấm nóng, vì thế đành đứng dậy.
Trần Nhu chờ mấy đứa mặc quần áo ấm áp ra mới rót nước cho con đánh răng.
Ba anh em vệ sinh cá nhân xong xuôi, uống nửa chén nước ấm, lúc này mới được uống cháo thịt khô.
Mùi hương thơm ngọt của thịt và đường đỏ ập vào trước mặt, khiến cho đôi mắt ba anh em tỏa sáng.
Lúc Hàn Quốc Bân về đến nhà, bọn nhỏ cũng vừa mới ăn xong. Anh hơn 6 giờ đã bắt đầu xuất phát, về đến nơi thấy các con đã ăn xong rồi còn hơi buồn vì không thể ngồi ăn chung.
Trần Nhu thì vẫn chưa ăn. Cô biết anh nhất định sẽ về nhà nên đặc biệt ngồi đợi.
Hai vợ chồng ngồi với nhau uống cháo thịt khô, Hàn Quốc Bân còn lấy tiền ra đưa cho vợ.
Từ hôm bắt đầu cho tới nay, Hàn Quốc Lệ kiếm được tổng cộng 52 đồng tiền. Đương nhiên số này vẫn còn bao gồm cả tiền vố, nếu trừ vốn đi thì vị chỉ lãi được mười đồng tiền.
Con số này so với con số Trần Nhu ước lượng lúc ban đầu cũng không sai lệch nhiều, cô bèn nhận lấy tiền cất đi.
Hàn Quốc Lệ kiếm được cũng là con số này chứng tỏ lợi nhuận lần buôn bán lần này vẫn là rất là khả quan.
"Quốc Lệ nói gần đến cuối năm sẽ càng gia tăng nhu cầu mua, hỏi đậu phộng trong nhà còn thừa nhiều hay ít, mỗi ngày nấu mười cân đậu phộng có được không Đậu nành cũng có thể làm nhiều hơn chút." Hàn Quốc Bân nói.
"Đậu nành vẫn còn rất nhiều, đậu phộng thì dư lại hơn 50 cân mà chị em bán cho." Trần Nhu đáp: "Đợi lát nữa em về nhà hỏi mẹ một câu." "Được, em thấy sao hợp lý thì làm." Hàn Quốc Bân gật đầu.
Ăn cháo buổi sáng xong, Trần Nhu lai vào trong bếp múc ra một cái bát to cháo. Cô nấu không ít, múc một ít mang về cho cha mẹ nếm thử.
"Hôm nay trong nhà mình cũng nấu." Bà Trần thấy cô bưng bát cháo thịt khô trở về thì cười nói.
"Con biết, chẳng qua cha nhất định thích ăn cháo con nấu hơn." Trần Nhu cười, nói đùa với ông Trần.
Ông Trần tâm trạng rất tốt, còn định mở miệng nói muốn thêm một bát nữa thì bà Trần Nhu đã ngắt lời: "Ông đừng ăn nữa, mới vừa rồi đã ăn ba chén, ăn thêm nữa sẽ bị trướng bụng đấy."
"Vậy cất đi để buổi trưa tôi ăn." Ông Trần tiếc nuối nói.
Trân Nhu cười cười, lúc này mới cùng mẹ nói chuyện chính.
Bà Trần nghe cô nói vẫn còn cần thêm đậu phộng thì bảo: "Đợi lát nữa mẹ đi quanh thôn hỏi thử xem. Nhiều thì không có đâu, chắc chỉ được chừng hai ba mươi cân."
"Vậy cũng được rồi. Mẹ đi hỏi hộ con, nếu được thì nhờ anh ba buổi tối mang qua giúp con với." Trần Nhu gật đầu.
Bảo mẹ cô đổ bát cháo thịt khô to cô mang sang sang một chiếc bát khác, Trần Nhu rửa sạch sẽ rồi xách rổ và cái bát không về nhà. Đậu phong cũng chỉ có chỗ mẹ cô là còn để mua giúp cô. Còn chỗ chị cô và trong thôn đều được mua sạch rồi.
Mấy nhà Hàn đại tẩu, Chu Trân và Thái Lệ Hoa đều không còn nữa có, nhà mẹ đẻ các cô ấy có bao nhiêu cũng đều đã mua giúp mang sang đây.
Chẳng qua lần này bán đúng là suôn sẻ thuận lợi. Trong kho lúa chỉ còn dư lại một bao đậu phông, là Hàn Quốc Bân hôm trước đạp xe qua nhà chị cô chở về.
Nói thật thì với tần suất bán mười cân đậu phông mà nói, thì số lượng này bán không nổi đến cuối năm, chẳng qua thêm được một phần từ chỗ mẹ cô mua giúp cho thì cũng hòm hòm rồi.
Hàn Quốc Bân đang ở trong phòng chơi với lão tứ, Trần Nhu về nhà liền nghe thấy tiếng khóc của thẳng bé vọng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận